Tử Y Hầu lao ra khỏi phủ Đại Tế Ti, tiếng thét vang vọng đế đô.
Người cùng bước ra ngoài còn có đồ đệ của Hồng Uyên và hoàng phi Vũ Linh.
Linh Lung vẫn ổn.
Chứ hoàng phi đã phải nhíu mày rồi.
Còn Ân Trú và các luyện đan sư, lúc này họ vẫn đang luyện đan, tất nhiên không quan tâm gì tới chuyện khác.
Tóm lại, đế đô hoàn toàn nổ tung.
Nơi náo nhiệt nhất tất nhiên là phía Hình Tháp. Bên ngoài Hình Tháp, đám đông nhốn nháo đen kịt một vùng trời. Nhiều người trèo lên nóc nhà, đạp lên mái nhà, cầm kính viễn vọng nhìn chằm chằm vào Hình Tháp, loáng thoáng thấy được một bóng người mặc đồ đen đang liều mạng lao ra, cường giả của hoàng ảnh vệ thì điên cuồng ngăn cản. Bất kỳ ai trông thấy trông cũng chặc lưỡi cảm thán vì quá mức kinh ngạc, không cần biết kẻ đó là ai, chỉ cần biết hắn là một hảo hán, dám xông vào Hình Tháp thì đều là hảo hán.
Phụt!
Phụt!
Triệu Bân lại một lần hộc máu, hứng chịu một chiêu từ cao thủ Chuẩn Thiên, lồng ngực bị chọc ra một lỗ máu. Nơi thê thảm nhất là sống lưng, không biết bị ai chém cho một nhát, vết thương khá sâu, có thể thấy được cả xương trắng.
Á á!
Trong đan hải, Tiểu Kỳ Lân nhảy nhót tới lui, định giúp hắn mở Kỳ Lân hóa.
Triệu Bân và nó tâm ý tương thông, đêm nay, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không động tới Kỳ Lân hóa, bởi dùng rồi sẽ bại lộ thân phận. Cục diện sau đó không còn là thứ mà hắn có thể điều khiển được nữa.
Nếu Tử Y Hầu phát điên vậy thì chắc chắn sẽ làm một trận “thanh tẩy” Thiên Tông.
Những người liên quan tới hắn, những người có quan hệ giao hảo với hắn, đều sẽ nằm trong phạm vi thanh trừng.
Hắn không phân rõ được lập trường của người khác, nếu Hồng Uyên và Hồng Tước cũng tham gia vào, nếu họ ủng hộ Tử Y Hầu, vậy thì cuộc thanh trừng này sẽ cuốn theo kiếp nạn cho cả Đại Hạ, không biết bao nhiêu người sẽ chết oan vì hắn.
Làm người không thể quá ích kỷ, những người đó vô tội mà.
Là do hắn quá vọng động, cũng do hắn suy xét chưa kỹ càng.
Cục diện ngày hôm nay dường như đã mất khống chế, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc.
Dù chết cũng phải lao ra ngoài.
Vả lại, tiền đề của điều đó là không được bại lộ thân phận.
“Phế vật!”
“Một đám vô dụng!”
Ở bên khác, Ân Minh gào rú lên như một con chó điên.