Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Theo sau tiếng nổ, Triệu Bân bị rơi xuống đất.  

             Đến giờ thì dây leo vẫn còn quấn chặt lấy hắn, đến cả thiên cang hộ thể và thần long vẫy đuôi cũng không thể phá nát nó, đến cả Huyền Giáp cũng chẳng khác gì vật trang trí. Sự cách biệt quá lớn về sức mạnh khiến hắn bị áp đảo hoàn toàn.  

             “Nhóc con, sao không chạy nữa hả?”, người áo đen mỉm cười nhìn Triệu Bân.  

             “Ỷ lớn hiếp nhỏ thì có gì hay ho đâu!”. Khóe miệng Triệu Bân không ngừng chảy máu.  

             “Miệng lưỡi lắm!”  

             “Làm một cuộc giao dịch đi, thế nào hả?”  

             “Hử?”  

             “Ta nói cho ngươi biết một bí mật, ngươi thả cho ta đi!”, Triệu Bân lập tức nói, khi gặp phải một tên cảnh giới Chuẩn Thiên thì chắc chắc hắn không thể nào đánh lại được, phải dụ dỗ đối phương, nếu được thì cứ nhử đến núi Bất Tử.  

             Sau đó thì dễ xử lý rồi!  

             Nhưng vấn đề là người áo đen phải mắc bẫy thì mới được.  

             “Ngươi không có quyền bàn điều kiện ở đây”. Người áo đen nhếch môi, cười nham hiểm. Tên này đã giơ tay lên, lòng bàn tay còn phát ra sức mạnh kỳ lạ: “Lục lọi ký ức của ngươi chẳng phải nhanh hơn sao?”  

             “Tiền bối đúng thật là rất tài tình!”  

             Triệu Bân thất vọng, không ngờ tên này cũng biết soát hồn.  

             Vậy thì không dễ gì dụ dỗ rồi, nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng lười không muốn nói.  

             “Đừng sợ, sẽ xong nhanh thôi!”  

             Người áo đen lại cười, hàm răng trắng bóc lộ hết ra, bàn tay với sức mạnh kỳ lạ đã phóng đến đầu của Triệu Bân, có bí mật gì thì chỉ cần soát một cái là biết ngay, hắn rất thông thạo kỹ thuật này.  

             “Người của Thiên Tông Đại Hạ mà cũng dám động đến, ai cho ngươi lá gan đó thế?”. Đột nhiên, một giọng nói chậm rãi phát ra từ trong bóng tối, đấy là giọng một phụ nữ, trong trẻo, thần thánh, hay như một khúc nhạc tiên.  

             “Ai đấy?”  

             Người áo đen lập tức quay lại, đôi mắt già nua cũng nheo lại theo.  

             Tên này rất bất ngờ, kinh ngạc vì còn có một người khác ở đó, với khả năng cảm nhận của cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại không biết câu nói đó phát ra từ đâu, từ đó có thể thấy, đối phương đáng sợ đến mức không thể nào lường được.  

             “Yêu chết đi được.”  

             Triệu Bân nghe thấy thì mắt liền sáng rỡ lên.  

             Người áo đen không nhận ra được là ai nhưng hắn thì lại nhận ra, thật sự rất cảm động khi có thể gặp được ở đây.  

             “Ai đó?”  

             Người áo đen hừ lên lạnh lùng và lại hét lên một lần nữa.  

             Ông ta vừa dứt lời thì liền có một bóng người từ trong bóng tối bước ra, dáng vẻ thướt tha. Dưới ánh trăng trong vắt, cảnh tượng cứ như trong mơ, giống như một nàng tiên, không vướng bụi trần.  

             “Hoàng phi Vũ Linh?”  

             Người áo đen nhìn thấy thì giật lùi về sau một bước.  

             Cảnh giới Chuẩn Thiên cũng có phân cao thấp, mặc dù cùng cấp bậc nhưng ông ta lại kém xa so với Hoàng phi, mạnh cỡ Tử Y Hầu mà cũng còn không phải là đối thủ của Hoàng phi thì nói gì đến ông ta, nhưng kỳ lạ, sao Hoàng phi lại ở đây?  

             Không chỉ hắn thấy kỳ lạ, Triệu Bân cũng cảm thấy kỳ lạ.  

             Sao Hoàng phi lại đến vùng núi hoang vu hẻo lánh này.  

             “Ngươi là ai?”, Hoàng phi khẽ hỏi.  

             “Không thể nói!”  

             Người áo đen hừ lạnh lùng rồi quay đầu bỏ chạy.  

             Tên này còn tiện tay kéo theo cả Triệu Bân.  

             Đáng tiếc, Hoàng phi đã nhanh hơn, không chỉ đuổi kịp mà còn vòng ra phía trước, chặn đường đối phương lại. Kẻ áo đen vẫn chưa kịp phản ứng thì một luồng kiếm khí của Hoàng phi đã chém đến, chặt đứt cánh tay.  

             Tất cả đều diễn ra chỉ trong tích tắc.  

             Người áo đen mất một cánh tay và cũng đánh mất cả Triệu Bân.  

             “Mạnh đến vậy sao?”, Triệu Bân giật mình.  

             Lần đầu tiên thấy Hoàng phi ra tay, thật sự mạnh đến mức không thể tượng tượng.  

             Người áo đen rất đau đớn, ông ta bị chém mất một cánh tay, máu văng ra khắp nơi, liên tục lùi về sau. Từ lâu trong lòng ông ta đã có sẵn một danh sách, những ai có thể đụng đến, nhưng ai không thể, tất cả được liệt kê rất rõ ràng, mà hoàng phi Vũ Linh là người tàn nhẫn đầu tiên không thể đụng đến ngoài năm người giỏi nhất cảnh giới Thiên Võ.  

             “Ngươi là ai?”  

             Hoàng phi lại lặp lại câu hỏi ban nãy.  

             Từ đầu đến cuối thần thái của bà ấy vẫn không hề thay đổi.  

             Đấy chính là sự tự tin của kẻ mạnh.  

             Ở Đại Hạ, ngoài năm người cảnh giới Thiên Võ ra thì bà ấy không sợ ai khác.  

             “Không thể nói”.  

             Người áo đen hét lên, không có suy nghĩ đánh lại mà chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.  

             Hoàng phi cũng lười chẳng muốn hỏi thêm nữa, bước lên một bước và đuổi theo ngay.  

             Mặt người áo đen biến sắc, tốc độ của Hoàng phi quá nhanh.  

             Chỉ trong tích tắc, ông ta đột ngột quay lại, liều mạng tấn công, tung ra một chưởng.  

             Vừa đúng lúc Hoàng phi ra tay, cũng là một chưởng, bàn tay trắng nõn còn phát ra ánh sáng.  

             Ọc.  

             Sau đòn tấn công trực diện, người áo đen đã bị chưởng bay lộn nhào ra xa.  

             Ông ta vẫn chưa đứng vững lại thì Hoàng phi đã đến bên cạnh nhanh như một bóng ma, không thèm nhiều lời mà đưa tay ra chưởng thêm một chưởng nữa khiến ông ta bay vèo ra mười mấy trượng. Ông ta chưa kịp thở thì Hoàng phi lại phóng đến như một cái bóng.  

             Ọc, ọc.  

             Cảnh tượng sau đó cực kỳ đáng sợ.  

             Hoàng phi Vũ Linh quá đáng sợ, đánh liên tục hết chưởng này đến chưởng khác, đánh đến mức người áo đen không ngóc đầu lên nổi. Dưới ánh trăng, máu đỏ văng khắp nơi, tất cả đều là của người áo đen, ông ta đã bị đập đến mức máu me bê bết.  

             Ực ực…  

             Triệu Bân nhìn thấy cảnh đó thì thầm nuốt nước bọt.  

             Hoàng phi của Đại Hạ đúng thật là một nhân vật đáng gờm, lúc đánh nhau với người áo đen thì không hề dùng đến bí pháp mà chỉ chưởng liên tiếp hết chưởng này đến chưởng khác, vậy mà vẫn có thể khiến cho một võ tu cảnh giới Chuẩn Thiên phải tâm phục khẩu phục.  

             Một người đáng sợ như vậy mà sao lại bị Hoàng Đế cưa đổ được nhỉ?  

             Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong bụng, không ngờ hắn lại nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn này.  

             Ọc.  

             Lúc hắn đang lẩm bẩm thì người áo đen lại thổ huyết.  

             Trong lúc bay ngược về sau, ông ta đã nện sập cả một ngọn núi.  

             Đến lúc này Hoàng phi mới dừng tay.  

             Người áo đen đã bị đánh đến ngu người và ngất lịm đi, trên mặt vẫn còn vẻ khủng hoảng, ngoài ra còn có cả vẻ đau đớn. Ông ta bị Hoàng phi đánh đến mức đó, khắp người trên dưới đều thấy đau.  

             Soạt!  

             Hoàng phi giơ tay lên, vạch tấm vải đen che mặt của người áo đen ra.  

             “Là ngươi à?”  

             Hoàng phi hơi nheo đôi mắt xinh đẹp lại, dường như bà ấy đã nhận ra đối phương.  

             Chính vì nhận ra nên bà ấy mới không thể không chau mày.  

             “Đa tạ Hoàng phi đã cứu giúp!”  

             Triệu Bân chạy đến, cung kính hành lễ.  

             “Không ngoan ngoãn ở trong Thiên Tông mà chạy đến đây làm gì hả?”, Hoàng phi liếc mắt.  

             “Buồn bực quá nên ra ngoài hóng gió chút thôi”. Triệu Bân vừa nói vừa thò đầu qua nhìn người áo đen. Mạng che mặt của ông ta đã bị vạch ra, đã có thể nhìn được khuôn mặt của ông ta, nhưng đáng tiếc là hắn chưa từng gặp cái tên cảnh giới Chuẩn Thiên này.  

             Hoàng phi không nói gì, chỉ liếc Triệu Bân một cái.  

             Linh Lung đã nói tên này nói dối không đỏ mặt.  

             “Ông ta là người của ai thế?”, Triệu Bân hỏi.  

             “Đại đệ tử của lão tổ U Tuyền!”, Hoàng phi không giấu giếm.  

             Triệu Bân nghe xong thì bất giác chau mày, hèn gì người áo đen này lại mạnh đến thế, dễ gì mà nhận ra được hoàng phi Vũ Linh. Thì ra là đệ tử của U Tuyền. Hắn tự thấy mình không có ân oán gì với lão tổ U Tuyền, không ngờ ông ta lại phái người đến bắt hắn.  

             Có điều, nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được.  

             Ai bảo trên người hắn lại có nhiều thứ quý giá vậy làm gì.  

             Sắc mặt của Hoàng phi rất khó coi.  

             Vì Cửu Vĩ mà Hồng Uyên đã bị thương, sức chiến đấu giảm mạnh, sức uy hiếp với các thế lực bên ngoài cũng giảm đi không ít. Rõ ràng là lão tổ U Tuyền đang chuẩn bị đoạt quyền, Quỷ Minh và Vô Mi Đạo Nhân chắc cũng có ý định tương tự. Mấy ngày gần đây, triều đình, biên quan và Thiên Tông đều không được bình lặng.  

             Thậm chí đến cả các thành cũng dậy sóng ngầm.  

             E rằng khó tránh khỏi một trận chiến đẫm máu.  

             “Ta sẽ ghi nhớ món nợ này!”  

             Một lúc lâu sau mới nghe thấy Triệu công tử lên tiếng mắng.  

             Hắn không sinh sự không có nghĩa là hắn sợ có chuyện.  

             Hoàng phi nghe thấy câu nói đó thì lại liếc mắt nhìn Triệu Bân, cái tên nhóc này cũng gan thật, nói vậy là có ý gì? Còn muốn tìm U Tuyền tính sổ sao? Có biết ông ta là cảnh giới Thiên Võ không?  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK