Ầm!
Ầm! Ầm!
Vì Thánh Tử tộc xác chết sử dụng sức mạnh của Thi Tổ nên địa cung rung lên dữ dội, cát đá rơi xuống tứ tung, khí tràng quá khủng khiếp, cả tế đàn cũng rung lên ong ong, hào quang bắn ra bốn phía, có cảm giác sẽ sập xuống bất kỳ lúc nào.
“Đủ mạnh đấy”.
Triệu Bân lẩm bẩm, lảo đảo vài bước mới đứng vững được.
Không thể đỡ được, hắn không thể chịu nổi một đòn đó.
Chỉ có mấy đứa não úng nước mới đi đỡ lấy một đòn của Thi Tổ, e là vừa đối mặt đã bị đánh tan thành tro, phòng ngự gì gì đó, tư chất gì gì đó, lực tái sinh các thứ, với một đòn của Thiên Võ cũng chỉ là vật trang trí mà thôi, lực chiến chèn ép tuyệt đối, mấy thứ màu mè hoa lá hẹ chẳng thể làm được gì.
“Cơ Ngân, ngươi không ngờ tới đúng chứ!”
Thánh Tử tộc xác chết cười gằn, sức mạnh cuồng bạo cũng khiến hắn ta trở nên thô bạo, có lẽ do không thể chịu nổi sức mạnh khổng lồ đó nên da dẻ của hắn bắt đầu nứt nẻ và chảy máu, cũng đúng, sức mạnh của Thi Tổ cực kỳ khủng bố, hắn ta chỉ là một cảnh giới Huyền Dương tầng cao nhất mà thôi, đúng là rất khó để chịu nổi, bất cẩn một chút thôi sẽ nổ tung cả người.
Nói trắng ra là:
Sức mạnh đó có thể khiến hắn ta bị thương trước.
Nhưng hắn ta chẳng hề quan tâm đến những việc đó.
Giết chết Cơ Ngân là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn ta giờ phút này.
“Lão tổ nhà ngươi cũng quyết đoán thật đấy”, Triệu Bân than thở.
Chỉ riêng chuyện này thôi, hắn phải khen Thi Tổ một câu.
Ngoài ra, có lẽ hắn nên cảm thấy vinh hạnh, không phải ai cũng có tư cách… Trúng một đòn của Thi Tổ.
“Lên đường… Vui vẻ nhé”.
Thánh Tử tộc xác chết nhe răng cười, sức mạnh hoàn toàn bùng nổ.
Hắn ta vung tay lên, một chưởng đánh tới, phóng đại chữ diệt trong lòng bàn tay lên to thật to, cùng với sức mạnh hủy diệt, nếu không bị đẩy đến bước đường cùng thì hắn ta cũng chẳng dùng đến quân bài tẩy này với một tiểu võ tu.
“Mạnh ghê”.
Triệu Bân kêu rên, trong lòng đầy hoảng sợ.
Một đòn của Thi Tổ như ngọn núi khổng lồ cao tám ngàn trượng, không chỉ nặng mà còn có sức mạnh hủy thiên diệt địa, hắn có lý do để tin rằng mình sẽ bị đánh thành bụi trong một cái chớp mắt, hóa thành tro bụi.
Tất nhiên, hắn cũng sẽ không ngu ngốc đi đỡ.
Khi sức mạnh hủy diệt ập đến trước mặt, hắn đột nhiên biến mất, hay có thể nói là dịch chuyển, trước khi đến đây hắn đã để lại phân thên bên ngoài, cũng khắc triệu hồi trận để đề phòng lỡ như! Sự thật đã chứng minh những gì hắn nghĩ là đúng, không có dịch chuyển tức thời, hắn chết là điều hiển nhiên.
Soạt!
Tại một nơi xa bên ngoài khu rừng, Triệu Bân dịch chuyển tới.
Thuật triệu hồi ngược ấy mà! Nói thẳng ra là đi xuyên qua không gian, không thể thiếu đi sự xé rách của không gian nên cơ thể hắn đầm đìa máu tươi, mỗi một vết thương đều có lực không gian quanh quẩn, hóa thành u quang hóa giải tinh khí của hắn, linh dược chữa thương bình thường hoàn toàn không có hiệu quả.
Cũng may hắn có lực tái sinh.
So với Thánh Tử tộc xác chết thì hắn thế này cũng chẳng đáng là bao, sức mạnh khổng lồ như thế, không bị cắn trả mới là lạ, nếu tên đó không thân tàn ma dại, chữ Triệu của hắn sẽ bị viết ngược lại, sức mạnh Thiên Võ không phải thứ để đùa.
Ầm!
Phần mộ bên kia phát ra tiếng ầm vang.
Một đòn của Thi Tổ quá mạnh mẽ, nửa phần mộ đã sụp đổ.
Cùng với cát bụi bay tứ tung đó chính là tế dằn, đóa sen Sinh Linh cũng hóa thành tro bụi, gặp phải sức mạnh Thiên Võ, đụng phải cơ quan, thậm chí cả tế đàn cũng khởi động cấm chú tự hủy.
“Mẹ ngươi”.
Triệu công tử tức tối không hề nhẹ, hắn cầm kiếm quay lại đánh.
Trong phần mộ, tiếng ầm ầm đã dần tan đi, cát đá bay tứ tung cũng đã vơi dần.
Không thấy bóng dáng Triệu Bân đâu.
Theo Thánh Tử tộc xác chết, có lẽ Cơ Ngân đã bị một chưởng đánh chết rồi.
Cũng vì nghĩ thế nên hắn ta mới cười to.
Phụt!
Cười được một lát thì hắn ta hộc máu.
Đúng như những gì Triệu Bân đoán, vết thương của hắn ta cực kỳ nặng nề, một đòn của Thi Tổ không thể tùy tiện dùng, không có tu vi ngang hàng, muốn dùng sức mạnh đó là hại người một ngàn lại bị thương tám trăm, sự thật chứng minh lực cắn trả là cực kỳ đáng sợ, nhìn lại khí lực của hắn ta, không biết bao nhiêu gân mạch đã bị cắt dứt, sức mạnh của Thi Tổ đã càn quét tứ chi bách hải của hắn ta, mang theo lực hủy diệt.
“Đáng giá”.
Thánh Tử tộc xác chết cười, cười đến ngông cuồng.
Với hắn ta mà nói, tất cả đều cực kỳ đáng giá, thân tàn là sự thật, nhưng hắn ta vẫn còn mạng, uống thêm chút linh dược, phục hồi như cũ chỉ là vấn đề thời gian, Cơ Ngân thì khác, đã bị một chưởng giết chết.
Mạng cũng đã mất rồi, những thứ khác chỉ là mây bay.
Đột nhiên, hắn ta cười được vài tiếng thì dừng lại.
Bởi vì bên ngoài phần mộ có một người đi vào, chân nhỏ khẽ bước đi.
Đó tất nhiên là Triệu Bân, cùng với sức mạnh và sát khí ngập trời.
“Ngươi…”
Thánh Tử tộc xác chết thấy thế thì đồng tử chợt co rút, hai mắt cũng trợn tròn, có lẽ là quá khó tin, thậm chí là không thể đứng vững, lùi bình bịch về phía sau, sau đó tê liệt ngã xuống, một phút ngạt thở đã phun ra một ngụm máu, một đòn của Thi Tổ! Lại không thể giết chết một cảnh giới Huyền Dương, sao hắn ta có thể tin được, vết thương của hắn ta khủng khiếp như thế, lại chẳng làm được gì Triệu Bân cả! Đúng là công cốc!
“Thấy ta, có vui không".
Triệu Bân cười vui vẻ, lộ răng nanh trắng như tuyết.
Thánh Tử tộc xác chết cho hắn ta một bất ngờ, thế thì hắn sẽ trả lại.
“Không thể nào, đây là chuyện không thể”.
Hai mắt Thánh Tử tộc xác chết đỏ tươi, rít gào, khi hắn ta đứng dậy thì đã không còn đủ sức để làm gì nữa, sức mạnh của Thi Tổ không chỉ khiến hắn ta bị thương nặng mà cũng khiến hắn ta thành nỏ mạnh hết đà, yếu đến mức nào ư? Đến mức không có sức để ngồi dậy.
“Đòn tấn công của Thi Tổ đúng là có thể hủy thiên diệt địa”.
Triệu Bân thổn thức chậc lưỡi, thoải mái sải bước tới.
Câu nói đó vẫn chưa hết, nửa câu còn lại là: Nhưng cũng phải trúng mục tiêu mới được.
Thánh Tử tộc xác chết cũng không ngốc, có thể nhận ra được ngụ ý trong những lời của hắn.
“Là ngươi, thì ra là ngươi"