Vì trong khu rừng ngổn ngang đó có người, hơn nữa còn có rất nhiều người.
Hắn bò trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, nấp dưới bụi cỏ, cầm kính viễn vọng nhìn. Hắn có thể nhìn thấy người đông như kiến, tất cả đã vây quanh ngôi sao vừa rơi xuống, hay nói đúng hơn là vây quanh viên tinh thạch màu tím với hình thái dị thường, to khoảng bằng trái dưa hấu.
“Người của Thi tộc!”
Triệu Bân lẩm bẩm, hai mắt híp lại.
Người Thi tộc rất nhạy bén, sẽ lập tức nhận ra ngay.
Lúc này, số lượng Thi tộc đã tụ tập đã có khoảng năm, sáu ngàn người.
Nhìn khí thế thì đều là Địa Tạng tầng một, còn có ba cao thủ Chuẩn Thiên: Một ông già mặc áo đen, một kẻ cường tráng đầu trọc và một tên trung niên mặc mãng bào.
Đây là trận chiến lớn chứ không phải du sơn ngoạn thủy.
Theo hắn thấy…
Một là chúng chạy tới đào mộ.
Hai là đang bao vây, chặn đường lùi của quân Xích Diễm.
Triệu Bân nhìn địa thế chung quanh, gió dịu nước êm, chắc không có cổ mộ đâu nhỉ.
Như thế chỉ còn khả năng thứ hai mà thôi.
Năm, sáu ngàn người Thi tộc, mỗi một kẻ có thể gọi ra hai con rối xác chết. Cứ thế mà tính thì số lượng cũng phải hơn vạn người, nếu quân đội đó đánh lén quân Xích Diễm thì binh tướng Đại Hạ sẽ gặp tổn thất nặng nề.
“Phải chơi chết đám này mới được!”, Triệu Bân thì thầm.
Hắn ở trong tối, đối phương ở ngoài sáng.
Nếu đánh lén, hắn có thể chiếm được tiên cơ, tạo thành đả kích trầm trọng đối với bên kia.
Tụ tập đông như vậy thì thuật quần công là hữu hiệu nhất.
Hơn nữa còn phải là thuật quần công có sức sát thương mạnh mẽ.
Triệu Bân nghĩ tới thiên lôi trận, có thể sức mạnh từ phân thân, uy lực của thiên lôi trận sẽ cực kỳ mạnh.
Nhưng như vậy vẫn không đủ.
Nếu đã muốn đánh thì phải dùng thiên lôi trận mạnh nhất, một đòn đánh chết cả đám đông mới được.
Nghĩ thế, hắn nhìn Tiểu Kỳ Lân trong đan điền: “Có thể cho ta mượn dùng sức mạnh của ngươi không?”
Éc éc!
Tiểu Kỳ Lân hí lên, gật đầu một cái.
Triệu Bân tâm ý tương thông với Kỳ Lân nên cũng hiểu ý của đối phương. Tiểu Kỳ Lân có thể giúp hắn Kỳ Lân hóa trong nháy mắt nhưng nếu thi triển bí thuật thì sức mạnh sẽ bị rút cạn ngay lập tức.
“Đủ rồi!”
Triệu Bân lên tiếng, chuẩn bị tấn công.
Nhìn cánh rừng hoang tàn tràn đầy một đám người Thi tộc, chúng đang vây quanh khối tinh thạch màu tím, đánh giá quan sát kỹ lưỡng. Đám này đúng là đang muốn đánh lén phía sau quân Xích Diễm, nhưng từ khi chúng tiến vào khu rừng núi này thì lại bị thứ này nện vào đầu. Một khối tinh thạch nho nhỏ mà lại chấn sập nhiều đỉnh núi, khiến cánh rừng rậm rạp bị đốt thành tro như vậy, mà từ trên trời rơi xuống, thứ này đúng là bảo bối.
“Nó là của ta!”, ông già mặc áo đen lạnh nhạt nói. Trong ba cao thủ Chuẩn Thiên, ông ta là kẻ mạnh nhất, cũng kiêu ngạo nhất, dùng tay chụp lên tinh thạch tím.
“Vật tới từ bên ngoài mà ông muốn độc chiếm một mình sao?”. Tên cường tráng đầu trọc cười lạnh, vận khí chấn bay cái tay của ông lão áo đen. Cùng là cảnh giới Chuẩn Thiên, chiến lực không chênh lệch bao nhiêu, ông kiêu ngạo cái gì hả?
“Đồ của lão phu mà ngươi cũng dám giành?”, ông già quát lạnh, chân nguyên bùng nổ.
“Sao, muốn hù ta à?”. Đầu trọc vẫn không sợ, khí huyết cương liệt.
Hai Chuẩn Thiên đối đầu nhau. Mấy Địa Tạng chung quanh đều bị đẩy lùi. Tu vi của chúng quá thấp, e là không có tư cách tranh giành bảo vật rồi. Đừng nói tới chuyện ăn thịt, húp chút canh thừa cũng không được nữa là, giác ngộ này thì chúng vẫn có nha!
Ư...
Tên đầu trọc cường tráng rên rỉ, so đấu bằng khí thế, hắn ta rơi vào thế yếu.