Đi đến bất kỳ nơi nào cũng có thể nghe thấy cái tên Cơ Ngân ấy.
Triệu Bân trực tiếp ngó lơ, hay có thể nói… Là hắn đã quá quen rồi.
Sở Vô Sương liếc nhìn hắn không chỉ một lần, cứ quan sát từ trên xuống dưới.
Tên này… Còn ra gì và này nọ hơn những gì cô ta tưởng, không chỉ chịu đòn giỏi mà da mặt cũng cực kỳ dày.
Hả?
Bước thêm bước nữa, Triệu Bân chợt dừng lại.
Khoảnh khắc đó, hắn chợt cúi đầu theo bản năng, hai mắt híp lại, ánh mắt khẽ nhíu, chỉ vì dưới chân cảm nhận được một luồng nhiệt đang bốc lên cuồn cuộn, hình như là lực đại địa, vì hắn luôn tìm hiểu về đại địa linh chú mọi lúc mọi nơi nên dù có mang giày thì hắn vẫn có thể dò la được, chỉ là luồng nhiệt khí này, ngoài lực đại địa ra còn có một sức mạnh khác, cực kỳ bá đạo, cực kỳ dồi dào.
“Tú Nhi, liệu bên dưới đó có cái gì không nhỉ?”, Triệu Bân hỏi.
“Ngươi mới nhận ra à?", Nguyệt Thần tùy ý trả lời.
“Bảo bối?”, Triệu Bân hỏi một tiếng.
“Đại địa linh mạch”.
“Đại địa linh mạch?”
Triệu Bân nghe xong lập tức giật mình, hắn từng xem Huyền Môn Thiên Thư nên biết đó là thứ gì, đó là nơi tinh túy nhất của đại địa, trải qua hàng ngàn năm tháng ngưng tụ thành linh mạch, ẩn chứa tinh nguyên mênh mông và lực đại địa, hút vào người sẽ có được tác dụng thần kỳ đến mức không cách nào tưởng tượng được, trùng hợp là hắn cũng tìm hiểu đại địa linh chú, có liên kết nào đó với đại địa, nếu không cũng không thể cảm nhận được dưới mặt đất có càn khôn.
“Thảo nào lại xây dựng hoàng thành ở đây”.
“Thảo nào linh lực ở Đế Đô lại dày đặc như thế”.
Triệu Bân thì thào tự nói, nhất thời hiểu ra rất nhiều chuyện.
Năm đó, có lẽ thế hệ Long Hoàng đầu tiên biết nơi này có đại địa linh mạch nên mới khai sáng Long Triều Đại Hạ ở đây, cũng là đại linh mạch, có lẽ cũng là mảnh đất long mạch của Đại Hạ.
Cái gọi là long mạch đó không phải là kinh mạch của rồng, mà là một loại khí vận rất khó giải thích.
Khí vận còn, sức sống của quốc gia cũng sẽ còn.
Đó là một cách nói đầy mơ hồ của những thầy phong thủy, cũng có căn cứ, người ta thường nói là may mắn đã hết, đó cũng là khí vận, cắt đứt khí vẫn của Đại Hạ tức là cắt đứt quốc vận của Đại Hạ, chắc chắn sẽ suy tàn.
“Thứ tốt”, Triệu Bân liếm môi, ánh mắt rạng rỡ.
Sinh hoạt ở nơi này năm này qua năm khác, kéo dài tuổi thọ là chuyện nhỏ, có thể cãi cả số trời.
Nơi tập trung khí vận thường sẽ mang đến nhiều may mắn, nếu không có cơ duyên của tạo hóa thì có ma mới tin.
“Sao không đi”, Sở Vô Sương liếc mắt nhìn Triệu Bân.
“Chân hơi mỏi”, Triệu Bân lấy lại tinh thần, thuận miệng nói một câu.
Hắn chỉ thuận miệng nói thế, Sở Vô Sương lại không phải người nghe vô tâm, chân hơi mỏi, có phải eo cũng hơi nhức không, do đi đường nhiều quá hay là túng dục quá độ… Cơ thể nhỏ bé chịu không nổi.
Nhìn xem! Một khi nữ nhân bắt đầu tưởng tượng thì mọi thứ sẽ khác lắm.
Chẳng hạn như người con gái này, vì một câu của Triệu Bân mà hai mắt lại rực lửa.