Quả nhiên những lời đồn trước đó đều là thật, Thánh tử Thiên Tông thật sự vẫn còn sống, trận độ kiếp ngày đó, Thiên Võ cũng tham gia vào rồi mà, rõ ràng là tử cục, vậy hắn đã thoát khỏi vòng vây bằng cách nào?
Mà hình như chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là Cơ Ngân đúng là không có biết điều, dám chạy đến Đế Đô của Đại Nguyên làm loạn, bị trận tru sát đánh thành tro.
“Quá may mắn!”
“Thật sự quá may mắn!”
Mấy người Hoa Đô thở phào nhẹ nhõm.
May mà Cơ Ngân đã bị đánh thành tro, bằng không, đến cả khi ngủ, bọn họ cũng không dám nhắm mắt.
“Đừng vội, ta sẽ cho các ngươi biết tay”.
Trong bóng tối, Triệu Bân nói một câu lạnh băng.
Hắn tiếp tục hủy vị trí của trận pháp, đợi khi thời cơ chín mùi thì sẽ vào hoàng cung lần nữa.
Đêm đen gió lớn.
Triệu Bân quanh đi quẩn lại rồi trở về bên ngoài hoàng cung.
Bây giờ hoàng cung đã tàn tạ đổ nát vô cùng, phần lớn đều biến thành đống hoang tàn, cung điện của hoàng tộc bị hư hại thì đương nhiên phải xây dựng lại, triều thần của Đại Nguyên đã điều đến không biết bao nhiêu thợ xây để làm việc cật lực xuyên đêm, dù ở bên ngoài nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng quát tháo đốc thúc, bên trên đã căn dặn nên phải hoàn thành đúng hạn.
Ngoài ra còn có khâu khắc cấm chế.
Trước đó động tĩnh quá lớn, đến cả tiên trận cũng được dùng, bởi thế không chỉ phá hỏng cung điện, lầu gác mà còn cả cấm chế ẩn. Hơn sáu mươi phần trăm bí vân đã bị trận tru sát bổ cho lung tung hỗn loạn, điều này cũng coi như giúp Triệu công tử, bí vân hư hao sơ hở chồng chất, tùy tiện tìm một cái lỗ là có thể chui vào được.
Có vết xe đổ rồi nên, lần này hắn vô cùng cẩn thận.
Không cần hỏi cũng biết lúc này hoàng đế Đại Nguyên đang ở đâu.
Hắn đã dùng Thiên Nhãn đánh dấu trên người Nguyên Không, có thể định vị truy tung đối phương.
Nhân lúc trời tối, hắn đến bên ngoài một tẩm cung.
Cung điện này còn khá nguyên vẹn, hoàng đế đang ở bên trong đó.
Có lẽ vì sợ xảy ra sự cố nên ở đây bố trí thị vệ canh gác rất nghiêm ngặt, khắp nơi đều có thị vệ áo đen đi tuần.
“Kéo ra chém cho ta”.
Hắn vẫn chưa lẻn được vào trong tẩm cung là đã nghe thấy tiếng quát phát ra từ bên trong.
Là tiếng của Nguyên Không! Khí thế mạnh mẽ đến mức đến cả cung điện cũng rung chuyển.
“Phụ hoàng, tha mạng… Xin tha mạng!”
Sau đó là tiếng cầu xin trong nghẹn ngào nức nở.
Nghe tiếng thì là thất hoàng tử Nguyên Nhung, tên này mèo mả gà đồng với phi tử của cha mình. Với tính cách tàn bạo của Nguyên Không, ông ta không tức giận mới là lạ, dù là con ruột của mình, ông ta vẫn chém như thường.
Sau đó, Nguyên Nhung bị lôi ra, đầu tóc bù xù.