"Dưới cấp Tiên bước vào đều chết".
Lão tổ Bạch gia vuốt râu thâm trầm nói.
Đó không phải là lời hù dọa Thương Khung, cũng không có ai phản bác, bên trong hình tháp có một tòa Tiên trận tru sát hoàn chỉnh, ngay cả cường giả Thiên Võ bước vào cũng có thể bị đánh thành bụi. Trước đây đã có không ít những tấm gương đẫm máu chứng minh chuyện này.
Thương Khung nghe vậy thì cũng có chút giật mình.
Uy lực của Tiên trận tru sát ông ta đã kinh qua suốt tám ngàn năm.
Quác!
Đại Bằng giương cánh bay cao, xẹt qua vòm trời.
Triệu Bân khoanh chân ngồi chữa trị vết thương, sát ý của Tiên trận trong cơ thể đã được hoàng phi tiêu trừ, không còn sát ý cho nên toàn bộ vết thương đều đang hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Về phần cánh tay của hắn thì mặc dù vẫn đang tái tạo lại nhưng rất chậm, ảnh hưởng của sát ý do Tiên trận gây ra đúng là không tầm thường.
Nói đến hoàng phi, hắn cũng nên cảm kích.
Nếu không có hoàng phi ra tay thì có lẽ hắn đã bị phế.
Chuyện này chứng minh hoàng phi và Tử Y Hầu không phải là người cùng hội cùng thuyền.
Vân là câu nói đó, hắn không muốn trở thành kẻ thù của hoàng phi, oan có đầu nợ có chủ, hắn chỉ muốn giết Vân Phượng và Tử Y Hầu, dùng mạng của hai kẻ này bái tế vong linh của cha mình trên trời.
Vào đêm thứ hai, Đại Bằng mới đáp xuống núi Bất Tử.
Từ xa đã thấy một đám đông đứng ở ngoài thành, mấy người trong thành vừa nghe tin đã chạy ra ngoài, vừa vặn gặp Triệu Bân trở về, trông hắn lúc này vô cùng phong độ chói mắt.
Hắn đã trải qua một chuyện kinh thiên động địa, không ai dám cợt nhả vào lúc này.
Nhìn thấy Triệu Bân, tất cả cường giả cũng im bặt.
Đúng là một tên nhóc số khổ, vì cứu mẹ không biết hắn đã chịu bao nhiêu đau khổ.
Triệu Bân không nói gì, chỉ cười một cách mệt mỏi.
Hắn đi thẳng lên núi.
Theo sau hắn chỉ có thê tử Liễu Tâm Như.
Phía trước giường băng ngọc, Triệu Bân lấy ra quan tài băng ngọc rồi đánh thức mẹ mình dậy.
"Cha, mẹ đã về rồi".
Triệu Bân nghẹn ngào, trong nháy mắt khóc không thành tiếng.
Phù Dung tỉnh dậy, hai mắt đẫm lệ, thấy Triệu Bân, thấy Liễu Tâm Như, cũng thấy Triệu Uyên. Con trai và con dâu đều đã có mặt ở đây, chỉ có duy nhất phu quân của bà ấy lại trở thành một cỗ thi thể lạnh băng đang nằm đó.
Một lúc lâu sau Triệu Bân và Liễu Tâm Như mới lui ra.
Đi rất xa vẫn còn nghe thấy tiếng mẹ nỉ non.
Đáng tiếc, cha cũng không thể nghe thấy.