Đúng trên tia sét đó là một ông lão đang bay tới.
Đó chính là lão Huyền Cơ, tu luyện nhiều ngày trong bí cảnh, cuối cùng đã ngộ đạo.
Ầm!
Ngày hôm sau, nơi Đế Đô tiếng sấm vang trời.
Long Chiến đi sau nhưng vượt lên trước, phá vỡ ngăn cách tiến vào cảnh giới Thiên Võ.
Lôi kiếp của ông ta vừa mới đánh xuống thì bên Thiên Tông lại có động tĩnh, mây đen kéo tới che lấp cả bầu trời, giữa những đám mây đó là sấm sét vang dội, đó cũng là thiên kiếp của Thiên Võ, người thăng cấp chính là Đan Huyền, các chủ Linh Đan Các.
“Hai Thiên Võ trong cùng một ngày, trước nay chưa từng thấy mà!”
Tiếng bàn tán vang lên, rất nhiều người sáng rỡ cả hai mắt.
Thời thế đổi thay, thời đại mới lại là một trang sử huy hoàng.
Ngày thứ tư.
Bích Tiêu, các chủ Thiên Âm Các cũng bước lên vầng mây ngũ sắc bay lên trời.
Không phân biệt trước sau, lại là Đao Vô Ngân im lặng kiệm lời.
Cùng ngày hôm đó, thành Thiên Thu liên tục xuất hiện hai Thiên Võ, thứ nhất là Bích Tiêu, thứ hai là Đao Vô Ngân, khiến lớp người già hâm mộ không thôi, cơ duyên ở đâu! Đúng là kỳ quái, tại sao lại không đến lượt họ.
Ầm!
Ầm ầm!
Vài ngày sau đó vẫn là những tiếng sấm.
Đó là dị tượng Thiên Võ, lại càng có thêm nhiều người bước qua cánh cửa kia.
Lúc này.
Dường như trời xanh cũng rất công bằng, không chỉ ban phát lộc cho Đại Hạ.
Các vương triều khác cũng có rất nhiều người niết bàn, từ Chuẩn Thiên nghịch thiên lên Thiên Võ. Dù thế, bọn họ cũng rất thành thật, không có một quốc gia nào dám đứng ra gây hấn với Đại Hạ, trừ khi thấy mình chán sống rồi.
Tiếng sấm sét vẫn chưa tan.
Âm thanh đó ngày càng vang dội, thổi quét khắp phàm giới.
Tất cả những điều đó… Bọn Triệu Bân hoàn toàn không biết.
Nhưng, kẻ trừng phạt lại có thể nhìn thấu tất cả.
Với góc nhìn của thượng đế, nào là thiên kiếp lôi kiếp liên tục đánh xuống, người bước lên Thiên Võ cũng có mà Chuẩn Tiên cũng có, như măng mọc sau mưa, ùn ùn kéo nhau thăng cấp, đây là một làn sóng thăng cấp, cho cuộc sống u ám một màu sắc tươi sáng, vầng sáng huy hoàng soi rọi khắp nhân gian.
Làn sóng thăng cấp.
Là vầng sáng rực rỡ sáng rọi khắp phàm giới.
Công lao của kẻ trừng phạt là không thể bỏ qua, trong lúc nghiên cứu Kì Kinh vẫn không quên làm chuyện quan trọng.
Nhìn lại Triệu Bân, vẫn chăm chú làm việc của mình, một tay cầm khối gỗ, tay cầm dao khắc, mỗi một nét đều hết sức hàm súc, thậm chí còn khiến quần chúng chắp tay sau lưng chạy tới vây quanh.