Chỉ vì một hậu bối cảnh giới Địa Tạng thôi đấy, đúng là khả năng uy hiếp quá mạnh mẽ, không chỉ vương triều Đại Nguyên mà bảy vương triều khác cứ như mắc tiểu, chỉ sợ quả bom hẹn giờ này lượn lờ qua lại, chạy tới chỗ họ mà nổ.
Đêm lặng lẽ qua đi.
Sáng sớm, biên quan vẫn còn đang bận rộn, hoặc là xây lại tường thành, hoặc là vẽ hoa văn trận pháp, ai nấy làm việc hăng say. Nhân lúc Thánh Tử vẫn còn ở đây, họ phải tăng ca thêm giờ, sửa xong tường thành. Không ai ngốc cả, họ biết ý nghĩa tồn tại của Cơ Ngân. Nếu Thánh Tử đi rồi, biên quan Đông Nam không còn uy nhiếp nữa, quân đội Đại Nguyên có thể nhào tới bất cứ lúc nào.
Dưới ánh nắng sớm, nữ soái ra khỏi doanh trướng.
Thân là nữ soái nhưng thương thế của cô ta vẫn chưa ổn, vẫn còn mệt mỏi vô cùng.
Trạng thái của cô ta là còn tốt chán, đa số họ khí tức khô héo mà vẫn lết tấm thân thương tật đi xây thành lũy, phần còn lại thì hoặc đang trị thương hoặc đang hôn mê. Quân Xích Diễm uy vũ của Đại Hạ lúc này đây không có bao nhiêu chiến lực nữa.
Đinh ring ring!
Cùng với một tràng tiếng lục lạc kêu thanh thúy, cô ta tiến vào doanh trướng của Triệu Bân.
Thấy Triệu Bân đang vẽ bùa, cô ta thoáng nhướn mày: “Ngươi còn là một bùa sư?”
“Hiểu đôi chút thôi”.
Triệu Bân ngước nhìn lên và mỉm cười, sau đó tiếp tục vùi đầu nghiên cứu. Một tay cầm một lá bùa, đối chiếu từng cái một, sau đó lại nhấc bút vẽ bùa, vẽ xong lại đối chiếu từng cái.
Hắn trải qua cả đêm như thế.
Tiếc là đến giờ vẫn chưa nghiên cứu ra.
“Lại đánh giá ngươi thấp quá rồi!”, nữ soái mỉm cười.
Lúc này đây, toàn thân võ tu nhỏ bé này toát ra sắc thái bí ẩn. Cô ta không biết tên này còn giấu bao nhiêu quân át chủ bài, mà một hậu bối kinh diễm như thế, trong trí nhớ của cô ta, cũng chỉ được một người này thôi.
Mắt nhìn người của cháu gái quả nhiên không hề tệ!
“Tiền bối, linh dược trị thương đây!”
Triệu Bân nốc ngụm rượu rồi đưa cho cô ta một cái túi nhỏ.
Bên trong đa phần là linh đan được hắn trấn lột từ chỗ Ân Trú.
Nữ soái không từ chối, tên tiểu tử này là một trọc phú đấy.
Cô ta không nói nhiều, lặng lẽ lui ra.
Bên ngoài doanh trướng, một ông già đã đợi sẵn: “Thông tin vừa truyền đến, Đại Nguyên đang tập hợp quân đội”.
“Trong dự liệu thôi”.
Nữ soái hít sâu một hơi.
Bị chém mất hơn năm mươi vạn binh mã, Đại Nguyên chắc chắn muốn vớt vát thể diện.
Thế nhưng, tạm thời cô ta không lo lắng. Chỉ cần Cơ Ngân vẫn còn ở trong quan, uy hiếp vẫn còn đó. Dù sao thì không ai biết chừng nào trời sẽ đổ mưa và có sấm sét hay hôm nào Thiên Tông mới phái người tới đón Cơ Ngân, dù sao cũng phải mười ngày nửa tháng.
Khoảng thời gian này cực kỳ quý giá, tường thành có thể sửa xong, sức chiến đấu của quân Xích Diễm cũng có thể phục hồi.
Một trận đối đầu là điều tất yếu.
“Trông chừng nó cẩn thận”.
Nữ soái để lại một câu rồi đi về phía tường thành.
Các cao thủ Chuẩn Thiên cũng rất chuyên nghiệp, họ vây quanh doanh trướng của Triệu Bân, ai nấy đứng sững như cây cột, thậm chí các võ tu lẻ tẻ tìm đến vì ngưỡng mộ danh tiếng và muốn trò chuyện cùng Triệu Bân cũng bị đuổi đi từ xa.
Tóm lại, ngoại trừ nữ soái, không ai được tiến vào trong.
Màn đêm lại ập xuống.
Bên ngoài doanh trướng của Triệu Bân, cao thủ Chuẩn Thiên đã tìm chỗ nào đó để ngồi xuống, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, thậm chí không ít người còn dùng thuốc nhỏ mắt. Họ quá chuyên tâm với nhiệm vụ, trông chừng tới hoa cả mắt.
Từ khi họ bắt đầu canh giữ ở đây, tám ngày đã trôi qua rồi.
Mà Cơ Ngân cũng ở trong doanh trướng đủ tám ngày rồi.