“Mấy tháng trước, Nam Dã xuất hiện cảnh phong vân biến sắc, hào quang phóng thẳng trời cao, kiếm ngân vang vọng khắp chốn, sau đó mới biết là do có một binh khí Tiên Vương xuất thế, cũng tức là kiếm Tiên Vương. Nó đã gây ra dị tượng cực lớn, kinh động nhiều nhánh truyền thừa, các phái và thế lực phụ thuộc cũng bị cuốn vào, làm dấy lên cuộc chiến hỗn loạn trên cả Bắc Cực Tinh”.
“Thì ra là như vậy!”
Triệu Bân nghe xong lập tức hiểu rõ.
Xem ra thế lực của Bắc Cực Tinh phức tạp hơn hắn nghĩ rất nhiều, giữa các bên đã có ân oán từ trước, kiếm Tiên Vương ra đời chẳng qua chỉ là ngòi nổ, được các phe lấy làm lý do khai chiến mà thôi.
“Có biết Vương gia của thành Xích Long không?”, Triệu Bân lại hỏi.
“Đương nhiên là biết rồi, có quan hệ với nhà họ Diệp ta mà”, Diệp Lan khẽ nói.
“Vương gia có ai còn sống không?”
“Họ đã bị diệt tộc, không ai còn sống cả”.
“Có biết là thế lực nào đã ra tay không?”, Triệu Bân vội hỏi.
“Chắc là Hắc Sơn lão ma - một trong những lão tổ của Thánh Hỏa Điện”, Diệp Lan chậm rãi nói.
Trong mắt Triệu Bân lấp lóe tia sáng, mày lại nhíu, nếu là do Hắc Sơn lão ma tiêu diệt Vương gia, vậy có thể đèn Trường Minh của Vương gia đang nằm trong tay của Hắc Sơn lão ma. Lão ta có thể trở thành lão tổ của một mạch, chắc chắn không phải kẻ tầm thường, ít nhất thì cũng là cảnh giới Thái Hư, muốn lấy được đèn Trường Minh từ tay của đối phương, e là khó như lên trời.
Hắn lại lật bản đồ, cẩn thận quan sát.
Trên bản đồ có đánh dấu vị trí của Thánh Hỏa Điện nhưng chỗ đó lại cách chỗ này rất xa. Nhưng, bất luận xa đến đâu, hắn đều phải đi, nếu có thể mua bằng tiền hoặc dùng bảo bối để đổi thì hắn cũng sẽ không do dự lấy ra.
Hả?
Đang đi, hắn lại ngửi thấy vài luồng khí tức.
Hai lão giả thì phải, đều có tu vi Động Hư đỉnh phong.
“Đấy là trưởng lão nhà ta”.
Triệu Bân độn trốn, Diệp Lan đã mỉm cười lên tiếng.
Cô ta vừa nói dứt câu là nghe thấy tiếng gọi, đúng là hai lão già cảnh giới Động Hư, một người tóc bạc, còn kẻ kia thì mặc áo tím, cả hai phóng đến với tốc độ ánh sáng: “Lan Nhi, chạy đi đâu thế?”
“Ta bị lạc giữa đường”, Diệp Lan tằng hắng.
“Không sao thì tốt rồi!”. Hai ông già vừa nói vừa nhìn sang Triệu Bân.
“Hắn tên Triệu Tử Long”, Diệp Lan giới thiệu: “Là hắn đã cứu ta”.
“Chúng ta sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng của tiểu hữu”. Hai ông già vội cảm ơn, đôi mắt già nua lóe lên tia thâm thúy. Tên tiểu tiên này không đơn giản, chắc là huyết mạch đặc biệt, khí huyết cực kỳ tinh thuần, còn nữa, rõ ràng tên nhóc này là cảnh giới Tiên Nhân, nếu vậy thì hắn đã biến đan hải thành tử phủ bằng cách nào?
“Chuyện nhỏ ấy mà!”, Triệu Bân mỉm cười.