Nếu là thật thì quá thú vị, toàn bộ Nam Vực sẽ rất náo nhiệt đấy.
“Thiếu chủ, khiêm tốn!”
Ở phía trước, người của Công Tôn gia luôn miệng nhắc nhở.
Lão già áo đen tính tình nóng nảy nên mắng Công Tôn Chí một trận. Phô trương như thế, ngươi sợ người ngoài không biết chúng ta đang đuổi theo Cơ Ngân ư? Hay là ngươi muốn gọi người trong khắp Nam Vực này tới hóng chuyện?
Công Tôn Chí như bừng tỉnh.
Do hắn quá sốt ruột, đến mức mất luôn cả lý trí.
Hắn yên phận hơn hẳn, không còn gào thét nữa.
Tiếc rằng mọi chuyện đã muộn.
Nhìn nhóm cường giả ở phía sau là biết họ đã nghe thấy nên đang hăng hái đuổi theo.
Phụt!
Triệu Bân lại phun máu, tình thế rất gay go.
Sức mạnh hủy diệt không rõ nguyên do kia vẫn còn đang đầu độc thể phách của hắn, khiến tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch của hắn bị thương đến tàn tạ, thêm cả cánh tay vừa bị nổ tung lúc nãy cũng không thể nào đắp nặn lại.
May mà lần này thần trí của hắn vẫn tỉnh táo.
Nếu như giống như lần ở Ma Vực, vậy thì hắn chết chắc rồi.
“Tên khốn nạn nào thế hả!”
Triệu Bân càng nghĩ càng tức, không ngừng chửi rủa trong lòng.
Một người khác cũng đang chửi rủa là Nguyệt Thần, cô ta mắng còn hăng hơn hắn nữa kìa? Tất nhiên việc đối đầu với lời nguyền chưa từng dừng lại, mỗi ngày nếu không phải đang đánh nhau thì là đang bị đánh, đánh đến mức da mặt cô ta dày cộp luôn rồi.
Cô ta vẫn dành thời gian liếc mắt nhìn Triệu Bân.
Ừm... ăn đòn cũng là một kiểu tu hành.
Soạt!
Triệu Bân gạt bỏ mọi tạp niệm, tốc độ lại tăng vọt lên.
Giữa chừng gặp nhiều hòn đảo, trên đảo có người ra vào, đa phần họ đứng trên đỉnh núi ngắm biển, thấy hắn bay qua mà không khỏi nhíu mày. Không chỉ trông thấy hắn, họ còn trông thấy người của Công Tôn gia cùng một đống cường giả phía sau.
Ngoài ra, trên biển cũng có nhiều chiến thuyền, đa số là thuyền giao thương.
Tình hình gì thế này.
Nhiều người gãi đầu, không hiểu thế nào.
Người thích hóng chuyện cũng không ít, người đuổi theo cũng khá nhiều.
“Ấn ký đã tiêu tan bớt chưa?”
Triệu Bân đã hỏi câu này rất nhiều lần, đối tượng là Tiểu Kỳ Lân.
“Ấn ký” ở đây là ấn ký thiên nhãn của Công Tôn Chí. Tuy hắn không tìm ra, nhưng Tiểu Kỳ Lân có nhãn giới nên nhìn thấy rất rõ, hay nói cách khác, nó có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng nó không thể nào gạt bỏ được.
Có ấn ký ở đây, dù trốn đến nơi nào, Công Tôn Chí cũng tìm thấy hắn.
Á á!