"Nói bừa, là ta mua được", Triệu Bân vẫn đang vùi đầu vào xem danh sách.
"Sao ngươi không nhìn thử danh sách của ta này?"
Nhan Như Ngọc cũng lấy ra một danh sách đấu giá.
Triệu Bân thấy vậy thì vội vàng cầm xem.
Sau khi so sánh thì hắn mới nhận ra hơn tám phần vật phẩm đấu giá trong đó đều không giống như danh sách của hắn.
"Đây mới là đồ thật", Nhan Như Ngọc vừa cắn hạt dưa vừa nói.
“Lão già đó dám lừa ta”, Triệu Bân đen mặt, đúng là đi đêm có ngày gặp ma, bình thường hắn luôn đi lừa người ta hôm nay lại bị người ta lừa lại.
Dù vậy hắn cũng yên tâm là trong hội đấu giá này đích xác là có quan tài ngọc băng, chẳng qua nó là vật phẩm đấu giá ở phía sau.
"Đừng để ta gặp lại lần nữa!", Triệu Bân thầm mắng, nhớ kỹ lão mập.
"Túy Lão, đây là cái gì?"
"Mù rồi sao? Rõ ràng là một cây quạt gấp".
"Không có gì thần kỳ!"
Ở bên dưới hết sức ồn ào nhưng cũng không có ai muốn có được cây quạt rách này.
Nói chính xác thì khách đấu giá bên dưới đều đang la ó bởi vì cây quạt rách kia, nó quá tầm thường, thậm chí còn rách nát, những người có nhãn giới cao nhìn qua cũng không thấy được chỗ nào thần kì.
Tất cả mọi người chỉ nhìn qua cái quạt gấp một lần rồi không thèm nhìn nữa.
Đấu giá các này quá tồi tệ, còn dám lấy một thứ vô dụng ra lừa bọn họ.
Ở đây ai cũng là cáo già, bị lừa nhiều thành quen cho nên lúc nào cũng đề phòng trước sau.
Tham gia đấu giá cũng phải có kỹ thuật tốt.
Phải có ánh mắt tinh tường nếu không thì sẽ chịu thiệt.
"Yên lặng".
Túy Lão quát lớn một tiếng nhưng cũng không trấn áp được bao nhiêu.
Nói thật ra lão ta cũng đã nghiên cứu rất nhiều ngày rồi mới có thể mang cây quạt gấp này lên đây, nhưng cũng không có lý do gì đặc biệt, nó cũng không phải là bảo bối, chỉ có nguyên liệu tạo ra nó cũng khá tốt, mang lên đây bán thì lão ta có thể thu lại được ít tiền.
Ở đây vẫn có không ít kẻ có nhãn giới thấp.
"Cây quạt này được các chủ tìm được trong một di tích".
"Các chủ nói cây quạt này có ý cảnh rất bất phàm".
"Hẳn là các chủ đã hoàn toàn lĩnh ngộ được ý cảnh của nó cho nên mới mang đến đây để thế nhân cùng lĩnh ngộ".
Dưới sự chú ý của mọi người, Túy Lão vuốt râu nói ra những lời nghiêm trang thâm trầm. Đã đến lúc lão ta phải thi triển khả năng diễn xuất của mình, tuy rằng cây quạt này không phải là bảo bối nhưng nếu như lão ta bịa ra đươc một câu chuyện đằng sau nó thì lại khác, phải lươn lẹo một chút thì mới có thể thu được tiền.
Nói khoác!
Cứ nói khoác đi!
Ở bên dưới, khách đấu giá đều khoanh tay đứng xem Túy Lão say sưa biểu diễn.
Tuy nhiên sau khi nghe những lời Túy Lão khoác lác thì cũng có một vài người động tâm liếc nhìn cây quạt gấp từ trên xuống dưới, nếu như đúng như lời lão ta nói thì cây quạt gấp này thật sự là một bảo bối đáng để sở hữu.
"Giá khởi điểm là một trăm vạn".
Túy Lão cười nói, vở kịch cuối cùng cũng diễn xong.
Cảnh tượng tiếp theo khiến cho lão ta hết sức lúng túng, nhìn xuống mọi người đều đang yên lặng uống trà thưởng rượu trêu muội tử, không có một ai phản ứng lại lão ta, tất cả đều tỏ rõ thái độ không dễ bị lừa.
Túy Lão ho khan, thật sự rất lúng túng.
Lúc này lão ta liền nhìn về phía kẻ lừa đảo đã được thuê từ trước đó cầu cứu.
Kẻ lừa đảo lúc này cũng giơ tay lên định nói.
"Một trăm mười vạn, ta lấy".