“Ta đặt cược hết mọi thứ rồi chỉ đợi thu lại ngân lượng”.
“Đừng lỗ sạch là được”.
Có rất nhiều người vào bàn, tất cả đều đã đặt cược. Trận đấu luyện khí vẫn chưa diễn ra nhưng bầu không khí đã nóng lên, người người đông như trẩy hội, đông nghìn nghịt thế thì sao lại không có chuyện tán phét chứ? Càng đừng nói đến việc hai nhà đã tạo ra cảnh tượng lớn như thế.
Ngay cả thành chủ cũng bị quấy rầy.
Đài thi đấu này, thêm cả hội trường đều là do phủ thành chủ lo liệu. Hai nhà đều không có ý kiến gì, nếu muốn vào xem thì phải trả phí vào cửa.
Thế nên mới nói:
Dương Hùng là một kẻ điên khi bước lên chiến trường nhưng một khi rời khỏi chiến trường, lão ta cũng là một người làm ăn kinh doanh. Lão ta chính là ông vua không ngai trên địa bàn của mình, tạo thành cảnh tượng hoành tráng thế này là để thu chút bạc dùng.
“Làm thành chủ sướng thật”.
Tên mập đã đến từ sớm, nhóc ham tiền và thằng nhóc tóc tím đi cùng, ngay cả Xích Yên cũng tìm chỗ ngồi. Chư Cát Huyền Đạo và lão mập cũng không muốn bị bỏ ở nhà, chỗ nào có náo nhiệt thì chạy đến đó. Họ đều biết Triệu Bân đánh nhau rất giỏi nhưng lại không biết khả năng luyện khí của hắn thế nào, chắc đồ đệ của Hoàng tộc sẽ không yếu thế đâu nhỉ.
“Vương gia đến rồi”.
Không biết là ai nói câu này nhưng không có bao nhiêu người để ý đến.
Vật họp theo loài, người chơi theo nhóm.
Người quen thì tụ lại tán gẫu với nhau, ai thích đến thì đến, cũng chẳng phải là vương công quý tộc gì, còn cố tình thông báo. Vương gia còn lâu mới có tư cách đó.
Đang lúc nói chuyện thì gia chủ Vương gia – Vương Liêu đã đi vào trong.
Bên cạnh ông ta là Vương Dương, sắc mặt hai người đều rất khó coi. Sau khi buổi đấu giá hôm đó kết thúc, thần bịp đã hại nhà họ Vương thê thảm, mấy ngày nay, thỉnh thoảng sẽ có người đến nhà ông ta uống trà, mà đều là người vai vế lớn. Vì thế gia tộc Vương thị đã tiêu tốn không ít tiền để giữ quan hệ với Liễu gia, cũng không biết đã hao tổn bao nhiêu quan hệ và ngân lượng.
Đến giờ còn không biết thần bịp là ai.
Vương gia đến, các gia tộc lớn trong thành cũng liên tiếp vào hội trường.
Đa số các gia tộc đích thân đến.
Người thân cận mà đều đi theo thiếu chủ nhà mình, chỗ ngồi đã sắp xếp ổn thỏa. Mặc dù cũng là lộ thiên nhưng vẫn có phòng riêng. Nơi này tượng trưng cho thân phận, còn người không có lai lịch thì ngồi ở phía sau, không có tư cách ngồi ở mấy hàng trước.
Ngoài họ ra thì còn có người của các gia tộc lớn.
Sau mấy ngày đầu của buổi đấu giá, các gia tộc lớn phái người đến nhúng tay vào các ngành nghề, bắt tay nhau chèn ép Triệu gia. Quả thật từng sản nghiệp của Triệu gia đều đang rơi vào tình cảnh càng ngày càng thê thảm, cạnh tranh ác ý, chiến đầu bằng tiền tài thì gia tộc nhỏ nào chơi lại với gia tộc lớn.