Tính theo quan hệ bên phía Liễu Tâm Như thì Liễu Thương Không được xem là bố vợ của hắn.
Liễu Thương Không bây giờ phải nói là vô cùng phấn khởi, có một cô con gái giỏi giang vào được Thiên Tông, hơn nữa còn thành đệ tử nội môn, trong cả thành Vong Cổ, kể cả thành chủ, không ai dám không nể mặt lão ta.
Triệu Bân không nói gì, chỉ lặng lẽ bước qua.
Nếu như là đêm hôm đó, hắn nhất định đã cho Liễu Thương Không một trận rồi, nhưng giờ hắn không còn là thằng nhóc chưa trải sự đời nữa, hắn phân biệt được rất rõ thế nào là thù hận, thế nào là nợ máu.
Hả?
Liễu Thương Không đã liếc mắt lại nhìn và cứ cảm thấy cái bóng lưng đó rất quen thuộc.
Lão ta muốn nhìn kĩ hơn nhưng đáng tiếc là Triệu Bân đã đi xa và biến mất trong dòng người.
Lúc đi ngang qua phủ nhà họ Vương, Triệu Bân đã liếc nhìn một cái.
Giống như Triệu gia của hắn, phủ nhà họ Vương cũng trống trải không có ai.
Hắn đoán thì chắc là Vương Dương đã đón người nhà họ Vương đi rồi.
Lúc hắn dừng lại thì đã ở trước cửa hàng binh khí của Triệu gia. Cửa hàng đã đóng cửa từ lâu, hơn nữa còn bị dán niêm phong, là niêm phong của Hoàng Ảnh Vệ, dọc con đường, hễ là sản nghiệp của Triệu gia hắn thì đều bị như vậy hết.
“Đừng nhìn nữa, đã bị đóng cửa từ lâu rồi!”, người đi đường lên tiếng.
“Này ông anh, người trong cửa hàng binh khí này đâu hết rồi?”, Triệu Bân hỏi.
“Ngươi đang nói bọn Dương Đại, Võ Nhị và lão Tôn sao?”
“Đúng vậy!”
“Thành chủ đã thu nhận bọn họ, đến đó tìm đi!”
“Đa tạ!”
Triệu Bân liếc nhìn lần cuối rồi rời khỏi đó.
Giống như những gì người đó nói, người của cửa hàng binh khí của Triệu gia trước đây đều đang ở trong phủ thành chủ, họ đã được Dương Hùng thu nhận. Chuyện này khiến hắn cảm thấy ấm lòng, tính cách của thành chủ cũng không tệ, ít nhất cũng không bị bắt nạt ở đây.
Nói đến Dương Hùng, lão ta đang ở trong phủ thành chủ.
Phía biên quan Đông Nam gần như không có chiến sự, vương triều Đại Nguyên cũng không có sức tấn công Đại Hạ, không những chẳng còn sức mà còn phải đề phòng Đại Hạ phản công mãnh liệt, còn lại là các vương triều khác.
Hắn lẻn vào trong phủ thành chủ, để lại cho bọn Dương Hùng không ít bí pháp và cả tài nguyên tu luyện làm Dương Hùng phải ngơ ngác. Đến giờ lão ta vẫn không biết là ai đã mang đến, chỉ số lượng rất nhiều.
Sau đó.
Hắn cũng đã vào và dạo một vòng ở Đấu Giá Các của thành Vong Cổ.
Lão Huyền Không đang ngồi uống trà ở đình nghỉ mát.
Ngoài lão ta ra còn có Lão Huyền Nhạc, cũng tức là lão mập. Chư Cát Huyền Đạo bị gọi về Thiên Tông còn lão ta thì ở lại thành Vong Cổ, nhưng không phải ở lại rong chơi mà là để trấn thủ, tiện thể còn thu thập tình báo.