Gia chủ còn chưa tới, người hóng chuyện đã tới rồi, bốn phương tám hướng đều là người, ai nấy chạy tới hóng hớt. Sau khi lên đảo, nhìn thấy Triệu Bân, muốn nhìn trộm dung nhan của hắn đều bị chói đến mức nổi đom đóm mắt.
“Thuật ẩn giấu mạnh quá!”
“Bắt cóc mà, phải giấu kỹ như mèo giấu phân chứ!”
“Chắc chắn là cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên rồi!”
Người hóng chuyện khoanh tay, chọn sẵn vị trí, chỉ đợi kịch hay.
Triệu Bân đảo mắt nhìn quanh, ngó thấy không ít người quen. Có Huyết Y Môn, có Thi tộc, thậm chí Cát gia cũng phái người tới. Các thế lực khác đa phần cũng tề tựu, họ ẩn mình trong đám đông và nhìn trộm hắn, tiếc rằng nhãn giới chưa đủ nên không phá được bí ẩn về thân phận.
Ơ?
Nhìn mãi nhìn mãi, Triệu Bân bỗng nhướn mày.
Ngoại trừ người của Nam Vực, hóa ra còn có cả người của Ma gia. Tuy họ đều mặc đồ đen, nhưng hắn có thể thấu thị. Các trưởng lão của Ma gia, từ trưởng lão thứ tư tới trưởng lão thứ tám, ai nấy đều tiến lên cảnh giới Chuẩn Thiên rồi.
“Sao lại chạy tới Nam Vực nhỉ?”, Triệu Bân thầm nghĩ.
Nghĩ cũng phải, tin tức hắn bị cuốn vào Biển Chết chắc hẳn đã truyền đi khắp nơi, Ma gia làm sao có thể không biết? Chắc hẳn họ tới nghe ngóng tin tức, trùng hợp gặp lúc hắn bắt cóc con tin nên chạy tới xem.
Hắn đoán đúng, nhưng không hoàn toàn.
Trưởng lão của Ma gia vốn đi tìm Bạch gia.
Nhưng tìm kiếm mấy ngày trời mà không thấy tung tích của Bạch gia, đến cả chút thông tin cũng không có, đang hết đường xoay sở thì đột ngột nghe tin có kẻ bắt cóc, lại còn bắt cóc Công Tôn Chí, bèn tới xem.
“Nhìn xem có quen không”, Bát trưởng lão nói.
“Hình như từng gặp ở đâu rồi”, Tam trưởng lão vuốt râu.
“Khí chất của kẻ này giống tên đó quá!”, Lục trưởng lão thâm trầm.
Mấy lão già cứ lầm bầm.
Chỉ một lúc thôi mà họ đã đánh giá Triệu Bân mấy chục lần.
Nhìn mãi nhìn mãi, Triệu công tử đành nháy mắt với họ. Toàn là kẻ lọc lõi, tất nhiên có thể hiểu được, trước kia phối hợp với nhau ăn ý như thế, chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi. Thử hỏi, có quyến rũ không?
Ơ?
Các trưởng lão sửng sốt.
Đệt!
Sau đó là một tiếng chửi thề cực kỳ khí phách.
Tiếng chửi này quá đột ngột, những người đứng gần họ giật mình suýt tè ra quần, sắc mặt của các trưởng lão cũng lập tức sa sầm. Trước khi đến đây chưa uống thuốc hả mấy lão già, hô hào cái đầu mấy lão!
“Thế mà vẫn còn sống!”
“Mẹ kiếp, phí cả nước mắt!”
“Hay lắm Triệu Bân!”
Các trưởng lão phấn khích hẳn, hai mắt sáng ngời.
Có lẽ vì quá kích động nên họ cùng nhau “hỏi thăm” Triệu Bân trong lòng. Đúng là đánh giá hắn quá thấp rồi, rơi vào cấm địa của Biển Chết mà vẫn sống sót trở ra được, nhìn khắp lịch sử Nam Vực thì hắn là người đầu tiên đấy.