Mặt biển mênh mông, ánh trăng sáng tỏ.
Đại Bằng vút qua bầu trời đêm giống như một đám mây màu vàng kim.
Triệu Bân đứng sừng sững trên lưng nó, mắt nhìn ngang liếc dọc suốt quãng đường, hắn dùng hết thị lực và cảm ứng, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu cứu, chỉ cần hắn nghe thêm một lần nữa thì sẽ có thể tìm ra được.
Nhưng hắn cứ đi như vậy suốt ba bốn ngày mà vẫn không tìm được gì.
Trong ba, bốn ngày đó, Thương Khung và Diêm La Mặt Quỷ cũng không rảnh rỗi, họ chia binh hai đường, len lỏi vào những chỗ đông người. Bọn họ có mũi chó, thính lắm, tìm người ở những chỗ đông đúc thì kỷ lệ thành công sẽ cao hơn, nhưng biển người mênh mông, muốn tìm ra một người không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đêm lại đến.
Triệu Bân đã dừng lại, lẳng lặng nhìn quanh quẩn không biết bao nhiêu lần.
Phương hướng không đúng sao? Đó là suy đoán của hắn, tìm ở một hướng suốt mấy ngày rồi nhưng không nghe thấy gì cả, điều này khiến hắn không nhận ra là mình cách tiếng kêu cứu ngày càng xa, thậm chí khoảng cách truyền âm cũng bị hạn chế.
Nhấp một ngụm rượu rồi hắn đổi hướng.
Lúc đi ngang qua đảo của Huyết Y Môn, hắn cũng không quên liếc mắt một cái, Huyết Y Môn mất nhiều bảo bối như thế, còn mất cả chiếc hòm sắt, chắc hiện tại đám đó đang sốt ruột đến phát cáu, dù là đêm khuya nhưng trên đảo lại liên tục có người ra kẻ vào, nghe kĩ thì dường như có thể nghe thấy tiếng chửi bới trên đảo.
So với Huyết Y Môn, Triệu Bân muốn biết tình hình của lão tổ Huyết Y Môn hơn.
Tốt xấu gì cũng là truyền thừa của một mạch, lão tổ biến thành ngụy bí giả, Huyết Y Môn mà không biết thì hắn mới ngạc nhiên, rốt cuộc kẻ thi chú ngụy bí giả đó đã đưa lão tổ Huyết Y Môn đi đâu rồi? Liệu có phải đang âm thầm làm loạn không?
Triệu Bân đi được một đoạn thì lại liếc mắt nhìn.
Lần này hắn quan sát đảo của Thi tộc, nơi này cách đảo của Huyết Y Môn không xa.
Triệu Bân ngắm nghía hồi lâu, hắn cũng muốn vào trong xem thử, định tóm một người Thi tộc hỏi xem ba Thi tổ có tới Nam Vực này không, nhưng khi nhìn thấy kết giới của đối phương, hắn cảm thấy để tính sau.
Dưới ánh trăng.
Hắn bay tới bay lui giống như bóng ma.
Quanh đi quẩn lại hết vài ngày mà vẫn không có thu hoạch gì.
Thương Khung và Diêm La Mặt Quỷ cũng buồn bã y như hắn, mấy ngày nay, bọn họ đã ghé rất nhiều đảo, hễ chỗ nào đông đúc là đều có dấu chân họ nhưng đến nay vẫn không có bất cứ phát hiện gì.
“Đảo Thượng Dương!”
Triệu Bân cầm bản đồ, nhìn lướt qua một lượt.
Trên bản đồ có đánh dấu, cực kỳ bắt mắt
Trong lúc tìm kiếm bâng quơ, lòng vòng một hồi hắn lại đến gần đảo Thượng Dương.
Nếu như đã đến, thế sao có thể không tới xem thử.
Đảo Thượng Dương rất rộng lớn, nhìn từ xa, chỉ thấy mây mù giăng kín, ánh sáng huyền dị lấp lóe như một viên minh châu, tô vẽ thêm cảnh đẹp giữa biển lớn mênh mông. Trên đảo có đủ thứ sông núi rừng cây, thực vật mọc um tùm, linh khí trời đất cũng cực kỳ dồi dào, y như tiên cảnh dưới ánh trăng.
Đấy chỉ mới là nhìn từ bên ngoài vào.
Triệu Bân rất muốn vào trong nhưng lại bị kết giới ngăn cách.