Trảm!
Triệu Bân ngự kiếm Long Uyên chém bay đầu của Vương Dương.
Cũng giống như đêm đó, Vương Dương vẫn đứng sừng sững không ngã, thân thể của hắn ta vẫn phóng ra phía sau, từ cổ mọc ra một cái đầu khác, hai mắt vẫn đỏ ngầu như cũ, sắc mặt thì càng lúc càng dữ tợn. Cái đầu bị chém bay của hắn ta đã hóa thành một vũng máu loãng.
"Điều này…"
Bát Nhã nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, đầu đã bị chặt rồi mà vẫn có thể mọc ra đầu mới, dựa vào đạo hạnh của cô ta thì chắc chắn không thể nào lý giải nổi, trên thế gian này còn có loại bí pháp đáng sợ như vậy sao? Như vậy thì làm sao có thể giết chết được hắn ta chứ?
"Chạy đi đâu?"
Triệu Bân dùng hồn ngự kiếm, một tay cầm roi sắt đuổi theo Vương Dương như hình với bóng, vừa truy đuổi vừa công kích, Triệu Bân đã giao chiến với Vương Dương từ trước đó rất lâu rồi, hắn biết rõ Vương Dương là một loại tà vật có thể hồi sinh ngay cả khi bị nổ tung thành từng mảnh chứ đừng nói là chỉ bị chặt đầu.
"Ngươi... không thể giết chết được ta đâu".
Vương Dương nghiến răng nghiến lợi, mạnh mẽ áp chế oán linh phản phệ bên trong cơ thể. Sau đó hắn ta phất tay biến ra một lá cờ lớn màu đen, rồi lại phất cờ biến ra một trận Ma phong muốn nuốt chửng Triệu Bân. Những oán linh bên trong trận Ma phong đều giương nanh múa vuốt, muốn kéo Triệu Bân vào luyện ngục.
"Thiên Lôi trận".
Triệu Bân cắm thanh kiếm xuống đất khiến cho mặt đất biến thành một bãi lôi điện.
Cảnh tượng sau đó hết sức khủng khiếp, đám oán linh lệ quỷ bị lôi điện đánh thành tro bụi, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên. Có lẽ đối với các oán linh thì đó cũng là một loại giải thoát, nếu không như vậy thì bọn họ sẽ mãi mãi bị Vương Dương khống chế, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.
Hự!
Vương Dương lại kêu rên, thống khổ không chịu nổi, khuôn mặt dữ tơn cũng đã trở nên vặn vẹo.
Là do hắn ta quá tham lam, cũng là do ma công quá mức bá đạo, đạo hạnh còn nông cạn như hắn ta không thể nào chống chịu nổi. Để tu luyện ma công này thì có rất nhiều sinh linh đã bị cắn nuốt, tất cả những sinh linh đó hóa thành oán linh mang theo nguồn ma lực khổng lồ mà hắn ta không thể áp chế nổi, chẳng những thế mà hắn ta còn có nguy cơ bị chính ma công của mình nuốt chửng. Chiến lực của hắn ta lúc này đã giảm đi rất nhiều, không chỉ khuôn mặt của hắn ta vặn vẹo mà ngay cả thân hình cũng biến dạng, dường như nó đang phồng lên giống như có một nguồn năng lượng cực lớn đang muốn nổ tung bên trong thân thể của hắn ta, đó chính là ma lực của oán linh đã tích tụ bấy lâu nay.
Hắn ta cần có thời gian để trấn áp các oán linh.
Nghĩ vậy, hắn ta lại càng chạy trốn nhanh hơn, cuối cùng đã lao thẳng vào khu rừng sau lưng như một luồng ma quang.
"Chạy?"
Triệu Bân quát lớn rồi đuổi theo đuổi theo Vương Dương vào trong rừng.
Sau đó chỉ nghe thấy trong rừng núi truyền ra tiếng ầm ầm.
Đó chính là âm thanh của trận đại chiến, cả hai người trong trận đại chiến đều đã biến thành hình thái đại ma đầu, một bên Ma sát cuồng nộ, một bên huyết khí ngập trời, bọn họ chiến đấu từ chân núi lên đến đỉnh núi, từ đỉnh núi này đến đỉnh núi khác, khắp nơi đều trở thành đống hỗn độn, chưởng ấn, quyền ảnh, đao mang, kiếm quang,... liên tục xuất hiện, mỗi một lần va chạm đều có những vầng sáng màu đen lan tràn ra, biết bao nhiêu cây cổ thụ cao che trời đều đã bị chặt đứt ngang thân, đất đá đều bị nghiền nát hoặc văng ra tứ tung.
Nhìn từ bên ngoài người ta còn có thể nhìn thấy những đỉnh núi lần lượt sụp đổ.
Cảnh giới Huyền Dương đánh nhau mà lại có thể tạo ra động tĩnh lớn nhường này, nếu như truyền ra ngoài ắt có thể khiến cho thế nhân khiếp sợ.
Bát Nhã hết sức kinh hãi trước cảnh tượng đó.