Hắn vẫn đi chân trần, lòng bàn tay có đại địa linh chú, càng hiểu rõ về bí pháp này thì lực tương tác với đại địa cũng càng mạnh hơn, có thể cảm nhận rõ có cường giả dưới đất, có Địa Tạng, cũng có cả Chuẩn Thiên, hơn nữa không chỉ một người đang tiến về phía lòng đất.
Rõ ràng là ngoài Ma gia thì còn có các cường giả khác đến.
Người đầu tiên mà Triệu Bân nghĩ đến là tộc Ám Dạ, đuổi đến để cứu viện à?
Không nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức lấy lá bùa được giấu trước đó dán lên người, sau đó mới khoác tấm áo để che lại, không cho người ngoài nhìn ra sơ hở. Thời điểm đặc thù phải dùng cách đặc biệt, cách đặc biệt ở đây là che giấu bằng thân phận Thiên Võ. Nếu không ngộ nhỡ bị chặn lại ở đây, dù cường giả Ma gia có nhiều đi chăng nữa, sợ là cũng không thể bảo vệ được hắn, mà dù có bảo vệ được cũng sẽ bị thương nghiêm trọng. Phải biết là người đến không chỉ có cảnh giới Địa Tạng mà còn cảnh giới Chuẩn Thiên.
Làm xong hết những thứ này, hắn mới lên đường.
Bên này, cảnh giới Chuẩn Thiên áo đen đã đuổi kịp đại trưởng lão Ma gia.
Sau đó ba cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên cũng bắt kịp, một áo vàng kim, một áo bạc và một áo tím, so với năm cảnh giới Chuẩn Thiên thì đại trưởng lão vẫn yếu hơn. Tuổi đã lớn, lão ta lại nâng cao cấp bậc quá muộn, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn nâng cấp bậc, nếu phải đánh nhau chắc có lẽ lão ta không đánh lại một ai.
“Các hạ… diễn một vở kịch hay đấy”.
Cảnh giới Chuẩn Thiên áo đen nghiêng đầu liếc nhìn đại trưởng lão.
Ánh mắt của ba Chuẩn Thiên khác cũng như thế.
Nếu không phải bọn ta thông minh thì suýt nữa đã bị che mắt rồi.
“Cổ hơi ngứa, luyện cổ họng, không được à?”
Đại trưởng lão Ma gia không cho là thế, trước tiên cứ để thực lực sang một bên, khí thế nhất định phải mạnh mẽ, thật ra lão ta vẫn hơi lo lắng. Nếu bốn Chuẩn Thiên muốn “cứng rắn” nói chuyện với lão ta, vậy thì hôm nay lão ta không thể ra khỏi động này, bốn đánh một, lực lượng mỏng manh.
Thực tế bốn Chuẩn Thiên đúng là có ý muốn nói chuyện với lão ta.
Không chỉ họ mà ngay cả nhiều cảnh giới Địa Tạng ở phía sau cũng có suy nghĩ này.
Dám lừa gạt bọn ta, muốn chết!
Chẳng qua bây giờ không thích hợp, tìm bảo bối quan trọng hơn.
“Tán gẫu rồi!”, sắc mặt đại trưởng lão Ma gia hơi khó coi.
Trước hết, với tốc độ đã đạt đến đỉnh cao này mà vẫn bị đuổi kịp thì chuyện đáng ghét nhất không phải là điểm này, mà là các cường giả đều vào hết đây rồi, chặn đứng Triệu Bân ở bên trong. Một khi đánh nhau, một khi liều mạng thì với thế trận này chắc chắn Ma gia sẽ tổn thất nghiêm trọng, thế thì vẫn không chắc có thể cứu Triệu Bân.
Không còn cách nào khác, quá nhiều cường giả.
“Ở đó”.
Không lâu sau, mắt cao thủ Chuẩn Thiên áo đen lóe lên.
Con đường tối mà Triệu Bân đục ra đã bị tìm được.
Một đám cường giả phía sau cũng lao đến.
Thế nhưng tất cả cường giả vừa mới đứng vững thì cảm nhận được một khí thế đáng sợ cuồn cuộn lao ra từ bên trong, có lẽ là quá mạnh khiến cả động rung lắc, có đá vụn rơi xuống, rất nhiều người đều không đứng vững.
“Cảnh… cảnh giới Thiên Võ?”
Mọi người đồng loạt lùi về sau một bước, những người mạnh như cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không khỏi run sợ.
Triệu Bân bước ra từ bên trong dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, dán lá bùa treo lên không rồi bay lên không trung, ra khỏi cửa động mới vững vàng đáp xuống đất, thu lại hơi thở nhưng khí thế vẫn còn lúc ẩn lúc hiện, là khí thế của Thiên Võ.
“Vùng đất của tiên gia, làm gì có cảnh giới Thiên Võ”.
Đây là nghi vấn của tất cả cường giả có mặt ở đó.