Ầm!
Bùm! Uỳnh!
Dưới những tia nắng sớm đầu tiên chiếu xuống, Trấn Ma Ti cũng đã đến nơi.
Đồng thời còn mang theo tiếng cười xấu xa truyền đến từ phía xa.
“Cơ Ngân, đem tiền đến núi Khổ Hành chuộc Lăng Phi đi”.
“Cơ Ngân, đem tiền đến núi Khổ Hành chuộc Lăng Phi đi”.
Giọng nói đó kèm theo bí thuật sóng âm, truyền đến từ phía xa, vang vọng khắp bên ngoài thành Đế Đô.
Những ai nghe thấy đều hướng mắt nhìn lại.
Có lẽ âm thanh truyền ra từ phía nam.
Còn về việc đối phương là ai thì không biết nha!
Chỉ biết đấy là tiết mục bắt cóc tống tiền điển hình, người mà đối phương bắt cóc còn là Lăng Phi của đỉnh Thanh Vũ, ừm… Cũng tức là huynh đệ thân thiết của Cơ Ngân – là cái tên không cao hay lớn lên được vì huyết mạch và công pháp kia kìa.
Dám ngang nhiên đòi tiền chuộc như thế thì rõ ràng là đang muốn nhằm vào Thánh tử của Thiên Tông rồi.
Ầm!
Trong tiếng ồn ào, Triệu Bân ra khỏi thành, giẫm chân khiến bầu trời rung chuyển.
Lúc mọi người đang nhìn, hắn đã phóng lên bầu trời như một luồng sáng, hướng thẳng về phía nam.
Long Phi của Đại Hạ cũng đi cùng với hắn.
Là chưởng giáo của Thiên Tông, Dương Huyền Tông cũng như các trưởng lão cũng theo sau.
“Đi xem thử nào”.
Ở đâu cũng có người thích hóng chuyện, tất cả đều ào ào chạy theo sau.
Đội quân tập hợp bên ngoài thành lại bối rối, thống soái đi mất rồi, vậy giờ mình đi hay không đây?
“Đứng tại chỗ đợi lệnh!”
Các tiền bối cảnh giới Chuẩn Thiên dặn dò rồi cũng chạy theo sau.
Chủ yếu là họ muốn xem thử kẻ nào lại lớn gan đến thế, dám bắt cóc đệ tử của Thiên Tông trên đất của Đại Hạ.
Lẽ nào tên đó không biết Cơ Ngân đang tập hợp một đội quân hùng mạnh sao?
Vù!
Triệu Bân nhanh như một tia sáng, vút qua bầu trời.
Sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, cuối cùng thì linh không lành cũng đã ứng nghiệm.
Tối qua hắn phong ấn mấy người Mục Thanh Hàn nhưng lại không thấy Lăng Phi, Tử Viêm và Dương Phong đâu cả.