Triệu Bân trèo lên cao nhìn ra xa, không nhìn rõ đường đi, cũng không nhìn ra được phía trước có gì.
Lần này khác với lần trước, cho dù không bị ngụy bí giả cản đường, hắn cũng không thể ra ngoài dễ dàng. Hắn quá lỗ mãng, ngờ nghệch chui vào đây chẳng khác gì đâm đầu vào hố.
Nhắc đến hố, phía trước có một cái này.
Cũng không biết ai đã đào một cái hố lớn với chu vi cả trăm trượng ở chỗ này, bên trong chất đầy xương cốt, phần nhiều còn dính cả da thịt thối rữa, mùi hôi thối không ngừng lan ra xung quanh.
“Không đúng lắm”.
Triệu Bân thấy thế mà không khỏi nhíu mày, vô thức đảo mắt nhìn xung quanh, sau cùng ánh mắt hướng xuống bàn chân. Hắn mở đại địa linh mạch, khả năng cảm nhận liên tục lan xuống dưới, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
Tìm gì thế? Tìm ngụy bí giả.
Theo lời nữ soái thì nơi này giấu đầy ngụy bí giả ở dưới lòng đất, do Ân Trú dùng bí pháp địa thiên táng giấu đi.
Nhưng hắn cảm nhận một hồi mà không hề thấy tung tích của ngụy bí giả.
“Quả thực là một cái hố?”
Triệu Bân lầm bầm trong lòng, tiếp tục đi sâu vào trong, vừa đi vừa cảm nhận.
Nhưng vẫn không thấy ngụy bí giả.
Bốn phương tám hướng im lặng đến đáng sợ.
Điều này chứng thực suy đoán của hắn, Ân Trú không hề ở đây.
Sở dĩ lão ta để rừng rậm Huyết U lộ ra dưới con mắt của mọi người, chắc chắn là để bẫy người khác tiến vào.
Thực tế chứng minh, Ân Trú thành công rồi.
Tà niệm Hồng Tước bị lừa vào trong, hắn cũng mơ mơ hồ hồ lọt bẫy.
Ân Trú làm như thế, mục đích rất hiển nhiên, mẹ kiếp, lão ta giương Đông kích Tây, dụ họ tới đây để lão ta đi đánh Đế Đô, Thiên Tông và núi Bất Tử sao?
Nếu đúng là vậy thì gay go rồi.
Hắn bị nhốt ở chỗ này, không ra ngoài được, Hồng Uyên và Ma Quân lại bị kiềm chân ở đây. Nếu Ân Trú, Huyết Tôn và Ác vương gây sự vào lúc này, bất kể là núi Bất Tử, Đế Đô hay Thiên Tông, đều gặp tai họa lớn.
“Quay về!”
Triệu Bân hét lên đầy đanh thép, định truyền lời cho người bên ngoài.
Nhưng người ở bên ngoài chắc chắn không nghe thấy gì, âm thanh của hắn bị sức mạnh thần bí che phủ.
Phân thân của hắn cũng bị ngăn cách mọi liên lạc từ khi hắn tiến vào rừng rậm Huyết U, bởi vì sức mạnh thần bí gây nhiễu loạn nên từng phân thân được giữ ở bên ngoài lần lượt biến mất.
“Sao không có động tĩnh gì?”
Nhiều người ở bên ngoài cấm địa lầm bầm.
Chưởng giáo Thiên Tông tiến vào trong nửa đêm rồi, nhưng bên trong im lặng như tờ. Dù sao cũng phải có chút động tĩnh của đại chiến chứ, im lặng chết chóc thế này thật khiến họ thấy không quen, thậm chí còn thấy đè nén.
Chẳng nói gì đến họ, cả Hồng Uyên và Ma Quân cũng nhíu mày.
Chẳng lẽ Triệu Bân và tà niệm Hồng Tước bị Ân Trú giết rồi.
Nghĩ kỹ lại, dường như khả năng này không lớn lắm. Nếu tà niệm Hồng Tước bị tuyệt sát, họ sẽ tin, nhưng Triệu Bân là một nhân tài, hắn rất cơ trí, lại còn biết thiên nhãn thuấn thân, không thể nào mất mạng nhanh như thế.
“Cứu ta”.
Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng kêu cứu.
Âm sắc này chính là giọng nói của Triệu Bân.