Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Từ đâu ra thế?”, Triệu Bân hỏi.  

 

“Gì mà từ đâu, là ta tự làm… Liệt Hỏa Thiên Y, đẹp không hả?”, Nhan Như Ngọc giới thiệu.  

 

“Cô cũng có tài lẻ này nữa à?”  

 

“Nhiều lời thế làm gì, mặc vào xem thử có vừa không”.  

 

“Vậy thì ngại lắm”.  

 

Thường thì mấy người nói câu này đều mặt dày không biết xấu hổ.  

 

Chẳng hạn như hắn, miệng thì nói ngại mà tay lại cởi đồ rất nhanh, trước mặt con gái nhà người ta mà lại ngang nhiên cởi trần làm Nhan Như Ngọc phải đỏ mặt. Cô ta vừa mới lén nhìn một cái thì ai kia đã mặc Liệt Vũ Thiên Y vào rồi, hì… vừa khít!  

 

“Ngoài khuôn mặt ra, ngươi rất hợp với chiếc áo này”.  

 

Nhan Như Ngọc đi quanh một vòng quan sát, cảm thấy khá hài lòng với kiệt tác của mình, chỉ ngắm bằng mắt mà cô ta lại có thể may vừa vặn đến thế, ai kia mặc lên cũng rất có khí chất và phong độ hơn hẳn, không uổng công cô ta mấy ngày nay tỉ mẩn thêu thùa, đây là lần đầu tiên cô ta may áo cho khác phái đó nha.  

 

“Tơ Liệt Vũ Thiên Tằm đúng thật là danh bất hư truyền”.  

 

Triệu Bân cũng ngó trái ngó phải, mặc bộ quần áo này lên người thì lập tức có cảm giác hơi nóng của lửa bao trùm toàn thân, không hề bài xích tiên lực chân nguyên của hắn, còn có công hiệu ôn dưỡng thể phách nữa.  

 

“Có qua thì phải có lại”.  

 

“Tặng cô cái này”.  

 

Triệu Bân lấy ra một viên linh châu lớn khiến Nhan Như Ngọc ngây người.  

 

Cô ta có thái độ như thế chẳng phải vì chưa từng nhìn thấy linh châu, mà đây là lần đầu tiên cô ta thấy viên linh châu to đến thế, lớn hơn cả trái dưa hấu cả hai, ba vòng, còn tỏa ra ánh sáng màu tím tựa như ý cảnh đầy mộng ảo dưới ánh trăng nữa.  

 

“To không?”, Triệu Bân mỉm cười.  

 

“To lắm!”, Nhan Như Ngọc hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Triệu Bân, tặng đồ cho con gái mà không thể chọn món nào bé bé xinh xinh sao? Linh châu to thế này, lẽ nào đem đi chọi người ta à?  

 

Triệu Bân không cho là như thế.  

 

Đây thật sự là một bảo bối, chỉ là nó “hơi” to thôi.  

 

Mà cũng may là Diêm La Mặt Quỷ không có ở đây, nếu hắn ta nhìn thấy cảnh này thì chắc sẽ chửi ầm lên cho mà xem. Triệu Bân tặng cho hắn ta viên linh châu to chưa bằng nắm tay trẻ con, đến lượt gái đẹp là lại tặng viên lớn đến thế, nếu không thêm mắm dặm muối chuyện này vào sổ tay thì sẽ có lỗi với môn chủ của bọn họ quá!  

 

Chớp mắt cái là trời đã chuyển sáng.  

 

Nhan Như Ngọc rửa mặt xong thì ra khỏi sân.  

 

Trước khi đi, cô ta còn không quên đặc biệt dặn dò Triệu Bân là không được đi lung tung.  

 

Đương nhiên Triệu Bân biết rất rõ chuyện này, hắn là Thánh Tử Thiên Tông, thân phận đặc biệt nhạy cảm, nếu như bị kẻ xấu biết được thì hắn và Nhan gia sẽ phải gặp những rắc rối không cần thiết.  

 

Chỉ có thể chờ đợi thôi!  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK