Câu nói đó khiến mọi người phải giật mình.
Từ khi bắt đầu đấu giá đến giờ thì đây là thứ có giá khởi điểm cao nhất.
“Hai ngàn vạn”.
“Hai ngàn năm trăm vạn”.
“Ba ngàn vạn”.
Túy Lão vừa mới dứt lời thì cả hội trường đã nóng lên.
Những người tham gia đấu giá như hưng phấn, hét đến đỏ mặt tía tai, giá cả tăng vọt, chỉ mới có mấy giây mà giá của hoa Bà La đã leo lên đến năm ngàn vạn, thế mà vẫn còn đang tiếp tục leo thang”.
Nếu như Túy Lão không lừa mọi người, bông hoa này cũng xứng đáng có giá đó.
Có thể làm thay đổi hoàn toàn huyết mạch thì phải có sức mạnh thần kỳ đến mức nào chứ.
“Nó là của ta!”
Cát Dương cười nham hiểm, đứng lên nhìn bên dưới tranh nhau đấu giá.
Đấu đi, các ngươi cứ tranh giành trước đi! Để lát nữa ta ra mặt kéo màn kết vở là vừa đẹp! Đó là thứ gì? Có bao nhiêu bản lĩnh, trong lòng không biết à, hoa Bà La là vật bất phàm cỡ nào mà có thể để bọn các người sờ tay vào chứ?
Chỉ một câu thôi, hắn ta có hoa Bà La chắc rồi, dù ai muốn cướp cũng không được.
“Cô không định gọi giá sao?”, Triệu Bân liếc nhìn sang Nhan Như Ngọc, cô ta cũng có huyết mạch đặc biệt.
“Huyết mạch của ta và nó bài xích nhau, lấy cũng không để làm gì”, Nhan Như Ngọc nhún vai.
Đương nhiên Triệu Bân có thể hiểu được những ý nghĩa sâu xa của câu nói đó.
Mặc dù hoa Bà La tốt nhưng nó lại không phải hữu dụng với tất cả các loại huyết mạch.
Về điểm này thì Túy Lão đã che giấu những người tham gia đấu giá.
“Tiền bối, giá trị tối đa của nó là bao nhiêu?”, Triệu Bân khều nhẹ nữ soái.
Sở Lam không nói gì, chỉ ra dấu.
Triệu Bân cũng hiểu ý, đưa tay lên làm biểu tượng OK.
Nguyệt Thần thấy vậy thì có cảm giác rất an ủi.
Có vẻ đây là một tổ hợp hoàn hảo.
Sở Lam có thể đọc được suy nghĩ của người khác, Triệu Bân là một diễn viên tài ba, hai người họ phối hợp diễn xuất thì có thể gài người khác rất thành công nha!
“Ba trăm triệu”.
Câu nói đó vang vọng cả hội trường.
Vì câu đó mà có đến hơn chín mươi phần trăm những người tham gia đã bỏ cuộc, tiện thể còn liếc nhìn sang người ra giá. Đấy không phải là người ở tầng hai và tầng ba mà là một ông già mặc áo bào đen, trùm kín mít từ đầu đến chân, có thể là lão tổ của nhà nào đó hoặc cũng có thể là một cao nhân ẩn danh, rất giàu có.
Người bình thường thì cũng không thể nào hét ra giá ba trăm triệu được.
Ông ta muốn có được bông hoa đó đến vậy thì chắc là ông ta có huyết mạch đặc biệt rồi.
Cũng có thể là ông ta muốn đấu gia cho con cháu của gia tộc.
“Ta nhất định phải có được bông hoa này”. Lão già áo đen nói, mọi người gần như đều đã hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói của ông ta: Các vị đạo hữu nể mặt đi, đừng giành nữa, nếu còn giành nữa thì ta sẽ chửi cha mắng mẹ các người đó.
Nhất định phải nể mặt!
Vậy mà cả hội trường thật sự đã không có ai lên tiếng.
Nói dễ nghe một chút là họ đang nể mặt lão già áo đen.
Nói khó nghe một chút thì là vì họ đã hết tiền rồi.
“Có ba trăm triệu mà đã muốn có hoa Bà La rồi sao?”
Giọng nói từ trên tầng ba đã phá tan bầu không khí yên tĩnh.