Nhìn thấy Triệu Bân thì ông ta lại càng tức giận hơn.
Vì cái tên Cơ Ngân này mà ông ta thua sạch chỉ còn lại mỗi cái quần cộc!
"Bái kiến trưởng lão".
“Nhóc con, chán sống rồi hả?”, lão Huyền Sơn đen mặt quát lớn.
Triệu Bân cười ha hả, ném ra một cái túi rồi nói: "Tiền sửa nhà... ta sẽ thanh toán đầy đủ".
“Lại là tử lệ binh tinh”, Lăng Phi và Xích Yên đều kinh ngạc.
Bọn họ còn có thể nhận ra thì làm sao lão Huyền Sơn không thể nhận ra, ông ta liền ném thanh đao qua một bên mà cầm lấy tử lệ binh tinh, tung tung trên tay đánh giá, hai mắt sáng rỡ, đây chính xác là tử lệ binh tinh, một khối lớn như thế này bán ra năm mươi vạn lượng cũng có người muốn mua, bởi vì trên thị trường không có bán rộng rãi, đây đích thực là bảo bối, có được một khối, cơn giận trong nháy mắt giảm xuống một nửa.
"Hai người bọn họ bây giờ là đệ tử đỉnh Tử Trúc ta".
Trong lúc lão Huyền Sơn còn đang ngắm nghía tử lệ binh tinh thì Triệu Bân đã quay người rời đi.
Hắn không rời đi một mình, khi rời đi hắn còn hai tay kéo theo Lăng Phi và Xích Yên, khối tử lệ binh tinh kia không chỉ để sửa lại nhà mà còn để mang hai người này tới đỉnh Tử Trúc.
Lăng Phi thì không sao.
Nhưng Xích Yên thì hơi sững sờ.
Lão Huyền Sơn lúc này mới phản ứng lại, náo loạn nửa ngày, thì ra là hắn tới đây để đổi người. Một khối tử lệ binh tinh đã có thể đổi của ông ta tận hai người!
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không thể nói là đổi người được.
Xích Yên và Lăng Phi chỉ được gửi tạm ở Tàng Kinh các, không tính là đồ nhi của ông ta.
Cấp trên sớm đã có chỉ đạo, chỉ cần có ai thu nhận hai người bọn họ làm đồ đệ thì đều có thể đến Tàng Kinh các nhận người, tất nhiên chính lão Huyền Sơn cũng có thể thu nhận, chỉ có điều ông ta không muốn làm vậy, thứ nhất là bởi vì Xích Yên và Lăng Phi không có thiên phú, thứ hai là bởi vì thân thế của cả hai người khá phức tạp, sau này có chuyện gì thì ông ta dễ bị liên lụy.
Do đó ông ta tới tận bây giờ cũng không có ý định thu nhận hai người này.
Các trưởng lão khác cũng có chung suy nghĩ với ông ta.
Cho nên hai người đã ở Tàng Kinh các nhiều ngày mà vẫn không có ai muốn thu nhận.
Hôm nay Cơ Ngân chạy đến đây chắc chắn là vẫn chưa hỏi qua ý của Vân Yên, nhưng Cơ Ngân vẫn rất biết điều, còn hối lộ cho ông ta tử lệ binh tinh để dễ thương lượng.
Mang người đi cũng tốt, đỉnh Tử Trúc cũng là một nơi không tồi.
Ông ta biết tính tình của Vân Yên, ít nhất cô ta sẽ không đối xử tệ với bọn họ.
Mặc dù sống lâu nhưng có những việc ông ta cũng không thể hiểu hết.
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp đã chiếu rọi khắp Thiên Tông.
Trên mỗi đỉnh núi đều có đệ tử xuống núi, mặc đạo bào mới tinh.
Có không ít người đã chạy tới nơi tổ chức tỷ thí tân tông, người của nội môn cũng chạy tới rất nhiều, quần anh hội tụ, ngay cả đệ tử đang bế quan cũng không khỏi tò mò mà chạy tới góp vui.
"Vân Yên sư thúc thực sự đồng ý sao?"
Lăng Phi đã hỏi câu này nhiều lần trên đường đi.