Hắn không kinh động đến trấn ma ti, chỉ lẻn tiến vào.
Xuyên qua đất Ma mới đến di chỉ Ma vực, đến chốn cũ hắn đứng ở một chỗ thật lâu lẳng lặng nhìn trời đất, Ma vực đã bị tàn phá giống bị một tầng vải đen che khuất bầu trời, lọt vào trong tầm mắt của hắn là một không gian u ám, rách nát và hoang vắng, nói là phế tích cũng không đủ hình dung. Trong không khí còn còn sót lại sương máu đỏ tươi, đều là máu của các yêu nghiệt thiên tài đứng đầu các quốc gia từng tiếng vào đất Ma sau những trận chiến đẫm máu.
Thu nỗi lòng, Triệu Bân bước vào trong.
Hắn vận chuyển đại địa linh chú, cũng dùng võ hồn cảm nhận khắp nơi.
Không có ma quỷ.
Trên đường hắn đi không hề gặp qua ma quỷ.
Cho nên mới nói quỷ đầu to không hề lừa hắn, ma quỷ ở trong Ma vực thật sự đã bị cắn nuốt hết, về phần có phải là do Thân Dung và Ma Khôi hay không thì hắn chưa thể xác định, chỉ biết hiện giờ di chỉ Ma vực đã trở nên yên ắng hơn trước rất nhiều.
Đi tới một chỗ, hắn yên lặng định thân.
Đó là nơi Vô Sương chết.
"Khi trăng tròn hoa nở, ngươi có ngẩng đầu lên bầu trời nhìn ta không?"
Những lời Vô Sương nói trước khi chết vẫn văng vẳng bên tai hắn.
Triệu Bân ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, không cần quá cố gắng cũng có thể nhìn thấy một ngôi sao lóe lên chớp động, giống như đôi mắt nữ nhân nở rộ ánh sáng mê ly.
"Ta sẽ cứu cô".
Triệu Bân lẩm bẩm, chỉ có một mình hắn nghe thấy.
Hắn lại tiếp tục lên đường đến những nơi mà hắn đã từng đến trước đây, núi đồi cung điện đều đã sụp đổ, những hố sâu đen ngòm, sơn cốc nhuốm máu... có rất nhiều nơi dều in dấu chân hắn, và những nơi này đều có một điểm chung: không có ma quỷ.
Chuyện này khiến cho hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Di chỉ Ma vực rộng lớn đến cỡ nào, trải qua bao nhiêu năm không biết đã sinh sôi ra bao nhiêu ma quỷ, trong đó có rất nhiều ma quỷ hung tợn, cũng có rất nhiều ma quỷ cấp bậc Chuẩn Thiên, thậm chí khi Thân Dung và Ma Khôi còn sống và cùng thi triển ra hung hổ cùng rắn tám đầu thì cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn giết chết được hết ma quỷ ở đây!
Hắn không thể hiểu nổi sau khi hắn rời đi thì Ma vực đã xảy ra biến cố gì.
Mang theo sự nghi hoặc, hắn lại tiếp tục đi sâu hơn vào đất Ma.
Khi hắn dừng lại thì đã đứng trước một ngôi miếu cổ, không biết có ai đã cắm vào lư hương phía trước ngôi miếu ba nén hương đặc biệt mà cho đến tận lúc này vẫn chưa cháy hết.
Hiển nhiên là đã có người đến đây bái Phật.
Triệu Bân tĩnh tâm nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận.
Khoảng một khắc thì hắn mới chậm rãi mở mắt rồi nheo mắt lại lẩm bẩm: "Bát Nhã".