"Đây là đồ gia truyền của lão phu", trưởng lão áo trắng hà một hơi lên bầu rượu, sau đó còn dùng tay áo lau lau, có bán hay không tạm thời còn chưa nói tới, nhưng ngay khi có người hỏi mua thì phải đánh phủ đầu trước, làm như vậy thì quá trình thương lượng sau đó sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, đây gọi là nghệ thuật bán hàng đỉnh cao!
“Ba vạn”, Triệu Bân giơ ra ba ngón tay nói.
"Mười vạn", trưởng lão áo trắng vuốt râu nói.
"Một giá cuối cùng, năm vạn".
"Bán luôn".
Triệu Bân và trưởng lão áo trắng mua bán hết sức nhanh gọn, trước khi giao bầu rượu thì trưởng lão áo trắng còn không quên uống hết rượu bên trong trước, theo như lời lão ta nói thì không nên lãng phí rượu ngon, mà lão ta còn là một cao thủ tửu lượng.
"Tạ ơn trưởng lão", Triệu Bân mỉm cười nhận lấy.
Độn Giáp Thiên Tự! Đừng nói năm vạn, năm ngàn vạn cũng đáng mua.
Thứ khiến cho ngay cả Nguyệt Thần cũng không thể nhìn thấu thì chắc chắn là bảo vật vô giá.
"Ở chỗ ta vẫn còn, muốn mua nữa không?"
Trưởng lão áo trắng cười nói, từ trong tay lấy ra một bầu rượu khác.
Triệu Bân liếc nhìn.
Có nhiều bầu rượu giống nhau cũng chẳng để làm gì.
Quan trọng là bên trên nó không có Độn Giáp Thiên Tự.
"Không cần".
Triệu Bân xua tay, cầm lấy bầu rượu vừa mua chuồn mất.
Hắn đi vào một góc khuất trong núi, khắc Độn Giáp Thiên Tự lên kiếm Long Uyên.
Sau đó hắn lại nhỏ một giọt máu lên thanh kiếm, đây là cách mà Nguyệt Thần đã dạy hắn, lấy máu nuôi dưỡng kiếm một thời gian dài thì chủ nhân sẽ tạo ra được một liên kết chặt chẽ với thanh kiếm. Phương pháp này quả thực rất hữu ích, hắn thực hiện nó hàng ngày, cho đến nay hắn cảm thấy dường như kiếm Long Uyên đã trở nên thực sự thân thiết với hắn, hắn luôn cảm thấy mỗi một lần xuất kiếm thì bản thân đều có thể hợp nhất làm một với thanh kiếm.
Một cơ hội.
Luôn đi kèm với một rắc rối.
Ngay khi hắn vừa rút kiếm Long Uyên ra thì đã nghe thấy có một tiếng kêu rên đột nhiên phát ra, thanh kiếm rung động mạnh đến mức khiến cho hắn gần như không thể đứng vững, nguồn năng lượng từ trong thanh kiếm khống chế nửa người của hắn, khiến cho năng lượng bên trong cơ thể của hắn lưu chuyển không ngừng, tứ chi xương cốt kêu lên răng rắc, thậm chí dường như còn có một ngọn lửa đang chạy trong sinh cơ của hắn khiến cho hắn bị thiêu đốt, đau đớn không chịu nổi phải kêu rên lên.
Mà điều kỳ lạ nhất còn chưa phải là điều này.
Điều kỳ lạ nhất chính là cơ thể của hắn đang co lại từng tấc một với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Không sai, toàn thân hắn đang co lại.
"Chuyện này..."
Triệu Bân sững sờ, cố gắng ngăn cản nhưng không ngăn được.
Nếu như có người ở đây nhìn thấy thì nhất định sẽ cảm thấy rất kinh dị, một người đàn ông trưởng thành to cao trong phút chốc đã nhỏ lại thành thiếu niên, sau đó tiếp tục nhỏ lại thành một đứa trẻ con.
Sự thay đổi vẫn tiếp diện cho đến khi hắn nhỏ lại như một đứa trẻ một hai tuổi.
Giờ phút này nhìn lại kích thước của hắn thực sự khiến cho người khác cảm thấy rất thương cảm.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Sắc mặt Triệu Bân lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc, chỉ biết kêu trời, tại sao hắn lại trở thành như vậy chứ?
Nguyệt Thần thấy vậy thì cũng không khỏi giật giật khóe miệng.
Đã nói mà! Cơ hội luôn đi kèm với rắc rối.