Các tiền bối lại hít sâu một hơi, ánh mắt đầy vẻ e dè, mà lẫn trong đó là sự minh bạch. Họ hiểu ra gì? Hiểu rằng, nếu không giết được Cơ Ngân trong trận này thì… sau đó đừng mơ mà giết được hắn nữa.
Thánh tử Thiên Tông đã không còn là một tiểu võ tu, mà hắn rất lớn mạnh rồi.
Nhìn chiến lực hiện tại của hắn, ngoài cảnh giới Thiên Võ thì không ai làm gì được hắn!
Ầm!
Một tòa Phật tháp nữa lại đổ sập trong tiếng nổ lớn.
Trận đánh hội đồng với quy mô tầm cỡ gây ra động tĩnh vô cùng đồ sộ, miếu và tháp thi nhau chôn vùi theo những kẻ bại trận, hết tòa này đến tòa khác bị nổ sập, gạch ngói rơi vỡ khắp nơi, vùi lấp hết tượng Phật.
Máu tươi trở thành thứ nổi bật nhất.
Chùa Thiên Phật rộng lớn đã dần biến thành đống đổ nát trong khung cảnh đó.
Ai thấy cũng phải kinh hoàng, đất Phật yên lành đã được xây dựng cả trăm ngàn năm mà lại bị đánh sập như vậy sao?
“Từ Thiện đúng là đào ra cái hố sâu mà!”
Chung quanh đều phải thốt ra câu này.
Xét về ngọn nguồn sự việc, trận tai kiếp này đều do Từ Thiện mà ra hết, đi độ một người không nên độ, chọc đến sát tinh không nên động đến, hại chốn Phật gia thì không nói, còn hủy cả hương hỏa của nhà Phật, không biết lúc đến nơi cực lạc, tên này có bị Phật tổ đánh chết không nữa.
Phụt!
Một tia huyết quang phác họa trên bầu trời.
Một tên cảnh giới Chuẩn Thiên đã bị Triệu Bân chém.
Chính vào khoảnh khắc đó, cục diện thê lương của các cao thủ đã vượt ngoài tầm khống chế.
Nhị thiên sư của nước Tiểu Nhật bỏ chạy trước.
Tên này bỏ chạy rồi thì những cao thủ khác cũng không còn muốn chiến đấu nữa, tất cả trốn tứ tán, cảnh chiến đấu to lớn bỗng biến thành cảnh một người đuổi đánh cả đám người.
Máu me hay không, họ chẳng biết, nhưng trong lòng lại cảm nhận một điều chắc chắn là rất kích thích.
Mọi người hợp lực thì thật sự có thể tiêu diệt Cơ Ngân.
Nhưng làm sao được khi ai cũng bị giết tới sợ, không một kẻ nào dám xông lên, tất cả chỉ lo dùng hết tốc lực, tốc độ nhanh nhất của cả đời này để chạy càng nhanh càng tốt. Bởi nếu trốn chậm thì không cần phải chạy nữa đâu, nhiều người mải mê chạy, đầu lại dọn nhà lúc nào chẳng hay, rất nhiều người trốn một lúc thì đến thẳng suối vàng luôn.
Đối với Đông Hải, đêm nay là một đêm tàn khốc.
Mặc dù không có sấm sét nhưng Thánh tử Thiên Tông vẫn đánh đấm chẳng thua ai. Hắn cầm theo Long Uyên đã ướt đẫm máu, truy sát các cao thủ suốt một ngày một đêm. Những chỗ hắn đi qua, nước biển đều nhuốm đầy máu, biến thành màu đỏ đậm, mặt biển được bao trùm bởi một lớp sương máu sặc mùi tanh.
Đến khi màn đêm buông xuống trở lại, tiếng nổ và la hét thảm thiết mới dừng lại.