Thêm nữa, đó còn là hai Chuẩn Tiên, nếu như họ cố tình muốn trốn thì rất khó có thể tìm ra được.
“Mắt thiên không… Nực cười!”
Tận sâu dưới Đông Hải, Huyết Tôn liếc nhìn lên bầu trời xa xăm, có thể nhìn thấy rất rõ đôi mắt to lớn nhưng vô hình đó.
Lần này, lão ta đã thông minh ra nên nấp rất kỹ.
Hơn nữa, trong thời gian ngắn, lão ta không có dự định ra ngoài lang thang, chỉ cần điều khiển con rối máu là được rồi.
Cả Đông Hải đều biến thành biển máu, những sinh linh trốn ở đây đều có thể biến thành con rối máu, nhiều không thể đếm xuể. Lão ta không ngại khiến cho Đại Hạ phải chết vì mệt, lão ta đã trù tính kế hoạch ở Đông Hải bao nhiêu năm, thế lực, căn cơ của lão ta thâm hậu hơn những gì người đời có thể tưởng tượng rất nhiều, dù là Ma Quân Bất Diệt thì cũng không thể làm gì được lão ta.
“Mắt thiên không ư… Vớ vẩn!”
Không hổ là đồng minh, lời của Ác Vương chẳng khác gì Huyết Tôn.
Huyết Tôn có thể nhìn thấy mắt thiên không, lẽ nào ông ta lại không? Chính vì có thể nhìn thấy nên mới xuất hiện nụ cười khinh miệt kia. Đùa à, chỉ một con mắt thiên không mà muốn tìm ra cảnh giới Chuẩn Tiên là ông ta sao? Đúng là chuyện viển vông.
Ông ta và Huyết Tôn cũng có cùng suy nghĩ.
Đã từng có vết xe đổ phía trước, nấp trong sào huyệt của mình vẫn là cách an toàn nhất. Huyết Tôn có thể điều khiển con rối máu, ông ta có thể triệu hồi ác linh, triệu hồi vô tận, ông ta cũng muốn xem thử Long triều Đại Hạ có thể chịu được bao lâu.
“Ngươi còn định trốn đến lúc nào?”
Huyết Tôn và Ác Vương không nhìn lên trời nữa mà đồng loạt ngóng về một hướng khác, đương nhiên “ngươi” trong câu nói đó là đang chỉ Ân Trú, đã nói là liên minh, ba người một nhóm cùng gây rối, vậy mà chỉ có mình ngươi nín nhịn không chịu ra, chờ thời sao?
“Gấp gáp gì chứ?”
Ân Trú cười nham hiểm, lão ta là một tên lão làng, dày dạn kinh nghiệm và cực kỳ lươn lẹo.
So với việc đánh trực diện, lão ta giỏi âm thầm làm loạn hơn, chẳng hạn như quấy rối.
Nhưng lần này lão ta không quấy rối Thiên Tông và núi Bất Tử nữa mà là chọn rừng rậm Huyết U.
Có một chưởng giáo Thiên Tông đang bị nhốt ở đó, lý nào lại không giải quyết.
Trước lúc đó, cứ để cho hai đồng minh “chiến lược” của lão ta chào hỏi Đại Hạ trước.
Đợi khi lão ta tiêu diệt được Triệu Bân rồi mới đến đại náo cũng chưa muộn, phải hủy hai con mắt thiên không đó trước, có chúng thì làm việc xấu là cứ phải lén la lén lút, lão ta không thích cảm giác đó.
Câu trả lời của Ân Trú khiến Huyết Tôn và Ác Vương khó chịu.
Đặc biệt là Huyết Tôn, lão ta bị thiệt một lần nên đến giờ vẫn còn tức anh ách, sở dĩ lão ta trốn ở sâu dưới Đông Hải, nguyên nhân chủ yếu là vì Ân Trú, cái lão chó già đó, thích nhất là giở quẻ thời khắc mấu chốt, chỉ giỏi gài đồng đội, chẳng phải rất cần đề phòng sao?
“Đừng nhiều lời.”
“Mau đến tham gia chiến đấu!”
Ác Vương không nghĩ nhiều mà lớn tiếng quát lạnh, lần đầu tiên hợp tác với Ân Trú thật sự đã khiến ông ta rất khó chịu, chẳng hạn như việc dùng rừng rậm Huyết U để làm chiến trường, lập một cấm địa rỗng ở đó thật sự là chuyện thừa, nếu mà trước đó giết luôn Triệu Bân thì cần gì phải rắc rối đến vậy?