“Có muốn gia nhập vào Ma gia không!”, Ma Tử nói rất chân thành.
“Thiên Tông rất ổn mà!”, Triệu Bân đáp, hắn vẫn đang vùi đầu lau kiếm Long Uyên.
“Không nghe lời như thế thì hôm nay đừng hòng đi nữa!”, Ma Tử thản nhiên nói, ý đồ giết chóc đã hiển hiện, hắn ta bèn vung tay lấy ra một thanh huyết kiếm. Thiên tài cái thế không thể lôi kéo về phía mình thì một lúc nào đó sẽ là đại họa khó lường, nếu không có được, chi bằng bóp chết từ trong nôi, chỉ đơn giản thế thôi.
“Hai ta... cũng nên tính nợ rồi nhỉ!”
Triệu Bân lắc lắc cái cổ, ngươi suýt nữa giết chết Đại Bằng nhà ta, không định tính nợ à? Đêm đó, sau khi ma hóa, hắn quá mức yếu ớt mà còn yếu ớt, nên có đánh không lại thì hắn cũng đành chịu.
Đêm nay khác rồi.
Hắn đã không còn là võ tu nhỏ bé yếu nhớt nữa.
“Tính nợ?”
“Ao máu!”, Triệu Bân chỉ nói hai chữ.
Hắn vừa thốt ra lời này, hai mắt Ma Tử thoáng nheo lại. Không cần Triệu Bân nói thêm, hắn ta cũng tự nghĩ ra được, chẳng trách nhìn Triệu Bân cứ thấy quen mặt, hóa ra chính là võ tu Chân Linh mà hắn ta đuổi đánh đêm đó. Hắn ta đã tìm kẻ đó rất nhiều ngày, không ngờ chính là vị nhân tài trước mặt. Khó trách đối phương biết hắn ta có con mắt Ma Luân, lại còn dùng tới Ma Luân Huyết Tế, bây giờ xâu chuỗi mọi thứ là giải thích được mọi chuyện.
“Nhớ lại rồi à?”, Triệu Bân mỉm cười nhìn Ma Tử.
“Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lên xanh!”
Ma Tử bật cười, nhưng trong đôi mắt không còn ánh sáng chân thành nữa, tất cả đã bị sát ý nhấn chìm.
Hắn ta không muốn giết hại thiên tài đâu, chủ yếu vì không nỡ.
Nhưng vẫn có thù oán cũ, thế thì không thấy đau lòng nữa.
Hủy diệt đối phương, lấy được Thiên Nhãn của hắn, một lúc nào đó, hắn ta vẫn có thể vô địch thiên hạ.
Điều hắn ta nghĩ cũng là điều Triệu Bân nghĩ chứ, hắn ta thèm khát Thiên Nhãn của Triệu Bân, Triệu Bân đâu thể không muốn thử Ma Luân chứ, một trái một phải, vừa vặn ghép đủ một đôi. Một bên là Ma Luân Huyết Tế, một bên là thuấn thân tuyệt sát, có được hai loại Thiên Nhãn này, ai gặp mà không tránh đi chứ.
“Ma Đạo: Chu Thiên kiếm quyết!”
Ma Tử lạnh lùng quát một tiếng, giơ kiếm chỉ lên trời, sau đó vung kiếm về phía Triệu Bân.
Trong thoáng chốc, kiếm ảnh va vào nhau rợp trời như cơn mưa trút xuống, mỗi thanh đều có uy lực vô song.
“Thứ này vô dụng đối với ta!”, Triệu Bân điềm tĩnh đáp, gắng gượng mở thiên cang hộ thể, kiếm ảnh chém tới hoặc là bị bắn ra, hoặc là vỡ tan tành, không một thứ nào có thể đến gần cơ thể hắn.
“Vậy đòn này thì sao?”
Ma Tử cười khẩy, thân thể như bóng ma, thanh kiếm dài vung ra, trên mũi kiếm có ma khí đen kịt lượn quanh, kiếm uy của nó được duy trì đến mức đỉnh cao nhất, thiên cang hộ thể vô cùng cường liệt, thế mà hắn bị hắn ta chọc thủng bằng một nhát kiếm.
Triệu Bân nhướn mày, đúng là hắn đã coi thường Ma Tử, hóa ra tên này có thể phá được thiên cang hộ thể.
Cũng có thể vì thiên cang hộ thể của hắn không phải loại chính tông nhất, nên không phát huy được uy lực của nó.
Xoạt!
Hắn điểm nhẹ mũi chân xuống đất, bay về sau tránh đòn.
“Chém!”