Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Các vị không định nói lời nào à?”  

             Dương Hùng cười nhìn đám người, cuối cùng phá vỡ sự yên tĩnh của đám đông.  

             “Chúng ta sẽ bồi thường tổn thất cho tửu lầu”.  

             Mấy người già của tộc lớn đều lúng túng cười nói. Thiếu chủ bày ra cục diện rối rắm còn bọn họ thì phải dọn, chân tướng rõ ràng, bọn họ không thể không theo.  

             “Đương nhiên là phải đền rồi, quy củ nói vậy mà”.  

             Dương Hùng cười nhạt, làm loạn ở địa bàn của ta, còn đánh vào mặt ta nữa, đền tiền là xong chắc. Ta đường đường là thành chủ, sau này còn phải làm việc chứ. Mở tiền lệ này, đến thành Vong Cổ đánh nhau, ta cũng khó chịu lắm chứ.  

             “Thành chủ xin hãy nói hướng giải quyết, chúng ta sẽ làm theo”.  

             Các lão già trong tộc đều cười nịnh, không theo mà được chắc?  

             Có thấy không, quân đội đi vào thành rồi kia kìa.  

             Dương Hùng không dọa ai, nói chuyện thương lượng còn tốt, nếu kẻ nào dám lèm bèm thì có bao nhiêu hốt hết, không ai được đi ra khỏi thành Vong Cổ hết. Người có lí lẽ thì việc gì phải sợ. Chỗ dựa của mấy gia tộc thì to, chẳng lẽ chỗ dựa của Dương Hùng hắn không to à? So nền tảng với Long triều Đại Hạ? Bọn chúng còn chẳng là cái đếch gì.  

             “Vậy thì đến phủ thành chủ một chuyến thôi!”  

             Dương Hùng mỉm cười, lời nói tỏ vẻ uy nghiêm. Ngụ ý rõ ràng là, đến uống ly trà, tiện bàn chuyện bồi thường, tốt nhất là ngoan ngoãn chút, tính khí của ông đây không tốt đâu, an phận thì tốt, còn lèm bèm thì hôm nay đừng hòng rời đi.  

             Đây chính là cái bậc thang lão ta cho tộc lớn đi xuống.  

             Quan hệ mà! Không thể quá gay gắt được. Đền tiền ấy mà! Cứ nói âm thầm thôi.  

             “Mời thành chủ”, các tộc cười nịnh.  

             Không cần bọn họ nói Dương Hùng đã dẫn đầu rời đi, uy thế bừng bừng.  

             Những người còn lại thì lúng túng phải biết.  

             Phàm là những kẻ tham gia ẩu đả, hoặc là nói, phàm là những kẻ đến yến hội, đều xếp thành đội, không dám làm trái. Vì quân đội đã đến, xếp thành hai hàng, đứng nghiêm chỉnh khắp hai bên đường, ý tứ rõ ràng: “Đi theo, tất cả đều phải đi theo, đừng có chạy, mà cũng không chạy được, thành chủ nói là đi uống trà thì phải đi uống trà”.  

             Cảnh tượng này cũng khá là thích mắt.  

             Mấy con cháu tộc lớn có nam có nữ, ai cũng yên phận. Đám người đi trên đường, có vệ binh đi theo, nhìn kiểu gì cũng thấy giống một phường phạm nhân, à không, bọn dâm loạn bị bắt tại chỗ, mà còn có tang chứng vật chứng.  

             Chậc chậc chậc.  

             Có tội phạm dạo phố, đương nhiên cũng có quần chúng đứng nhìn, ai cũng than thở không dứt.  

             Đây đúng là một cảnh tượng lớn.  

             Luận về áp bức thì vẫn là thành chủ hoành tráng này, chỉ một câu nói, ai cũng phải ngoan ngoãn. Phải cho mấy cái tên ngoại lai này nhớ lâu một chút mới được, đến đây thì phải hiểu quy tắc.  

             “Lần này Triệu Bân làm một mẻ gọn thật đấy!”  

             Càng nhiều người nhìn Triệu Bân, đều tặc lưỡi và cảm thán. Phế thể đứt mạch ngày xưa bây giờ đã sống lại, vẫn là kỳ tài tuyệt thế trong trí nhớ của mọi người.  

             Con người mà! Không thể xui xẻo cả đời được.  

             Như Triệu Bân, đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, cuối cùng đã được thấy cầu vồng đấy thôi.  

             “Này, ngươi lấy đâu ra nhiều bùa nổ vậy?”  

             Triệu Bân đi cuối cùng, Lâm Tà cũng chắp tay đi cuối, tò mò hỏi.  

             “Nhặt được”, Triệu Bân ý vị đáp.  

             “Nhặt giỏi ghê, nhặt mà không phải trả tiền luôn”, Lâm Tà thâm sâu nói.  

             “Ngươi nói xem, thành chủ sẽ xử lí bọn họ thế nào?”  

             Tên mập cũng đi theo, tay còn giấu cái đùi gà, gặm không cần mặt mũi.  

             “Uống trà”.  

             “Uống trà”.  

             Triệu Bân và Lâm Tà trả lời y hệt nhau. Thành chủ bảo rồi mà: uống trà.  

             Nhưng mà, có ai đó ấy! Phải trả tiền trà nước.  

             “Ai đó” ở đây đương nhiên là mấy người đến từ tộc lớn làm loạn lúc nãy rồi.  

             Tiền trà nước đương nhiên phải giao, mà còn không ít.  

             Người hiểu Dương Hùng đều nói câu này, đừng thấy thành chủ có tác phong chính trực, thực chất tâm tư cực nhiều. Có nhiều tộc lớn xuất hiện như vậy, không nhỏ tí máu ra thì sao mà được. Ở phương diện ăn bớt này thì lão ta không kém gì Yên Thiên Phong.  

             Nói đến Yên Thiên Phong thì không thể không nhắc đến thành Thanh Phong.  

             Mà đã nói đến thành Thanh Phong thì không thể không nhắc đến Hán Triều và Vũ Văn Hạo. Ban nãy ở Vọng Nguyệt Lâu, hai bọn họ quá là giữ kẽ luôn, thế mà bây giờ vẫn bị giải đi, còn đang chửi cha chửi mẹ kìa?  

             Người muốn chửi nhất vẫn là những nhóm ông già cả ở hai nhà.  

             Thiếu chủ ơi! Làm cái gì vậy trời! Đến thành Thanh Phong cầu hôn, hai người đã không an phận rồi, bị Yên Thiên Phong bòn rút một lần, giờ đến thành Vong Cổ, sao vẫn không chịu ngoan ngoãn chứ! Uống rượu thì cứ uống, xem mặt thì cứ xem, bị điên hay gì mà đánh nhau hả?  

             Cứ chờ đi! Dương Hùng chắc chắn không hiền hơn Yên Thiên Phong đâu.  

             Hai thành chủ này nức tiếng gần xa, lên chiến trường đều là kẻ điên đỉnh cấp, còn xét về độ vơ vét tài sản thì ai cũng thuộc hàng ngoan độc.  

             “Chết tiệt thật”.  

             Mấy tên tộc lớn nghiến răng nghiến lợi, thần thái nhìn dữ tợn vô cùng. Đặc biệt là Nghiêm Khang, hắn ta đã tính toán sai lầm. Cứ tưởng rằng có thể ung dung bắt được, ai mà ngờ Triệu Bân là võ tu cơ chứ. Nhưng không những không bắt được, lại còn nổ bị thương, chuyện bị xé ra to.  

             Uống trà?  

             Uống trà cái em gái ngươi ấy, muốn tiền thì nói thẳng.  

             An phận chút đi!!  

             Mấy ông già trong tộc đều nhíu mày không dứt, quả nhiên đi cùng thiếu chủ nhà mình ra ngoài không phải là chuyện tốt gì mà. Sơ sẩy một cái là lại quấy rối luôn được. Đến là để bán đấu giá, để cầu hôn, chứ không phải để rải tiền.  

             Phía trước, Liễu Như Nguyệt lấy khăn che mặt che mặt.  

             Vừa giận vừa xấu hổ, cảnh tượng này là lần đầu cô ta gặp phải.  

             Tất cả là tại Triệu Bân.  

             Thiên chi kiêu nữ

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK