“Địa Tạng đỉnh cao?”
“Huyết mạch thật bá đạo”.
Đám đông như nổ tung, ai cũng thốt lên vì kinh ngạc.
Mới có mấy ngày thôi mà đã lên đỉnh cao rồi ư?
Còn cả huyết mạch của hắn nữa, đã xảy ra chuyện gì? Hắn đã có được căn nguyên huyết mạch từ đâu? Hơn nữa, nó còn bá đạo đến thế, đừng nói đến các trưởng lão, người sống đến tám ngàn năm như Thương Khung mà cũng phải giật mình.
Lần đầu tiên hắn gặp huyết thống đáng sợ đến thế, còn mạnh hơn cả thể thiên linh.
“Khiêm tốn một chút…”
Triệu Bân hạ giọng nói, dáng vẻ vô cùng đẳng cấp.
Hắn cũng muốn khiêm tốn lắm nhưng điều kiện không cho phép.
“Huyết mạch từ đâu ra thế?”
“Ngươi đã trải qua những chuyện gì trong hai tháng nay?”
“Lại gặp được tạo hóa à?”
Mọi người chặn Triệu Bân lại, không ngừng huyên thuyên, kỳ lạ thật, mỗi lần tên này ra ngoài cũng đều mang niềm vui bất ngờ về cho họ nhưng chỉ có lần này là bất ngờ nhất.
“Về nhà rồi nói”.
Triệu Bân mỉm cười nói, rồi tiến vào thành.
Mọi người ùa theo sau như bầy ong, chỉ chờ nghe Triệu công tử kể chuyện.
Còn Triệu công tử thì đã dệt nên một câu chuyện từ những gì đã nghe và thấy được, hắn kể rất sinh động khiến mọi người ai cũng phải trố mắt, không ngờ Đọa Tiên Vân Hải lại cất giấu căn nguyên huyết mạch, trùng hợp thế nào lại để ai kia có được.
Nói tóm lại…
Tên này lại phá vỡ một điều cấm kị.
Còn môn chủ La Sinh Môn, cũng phải nói là người này khá bi ai khi gặp phải tên chuyên gài hàng người khác. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không trách Triệu công tử được, là do môn chủ La Sinh Môn tự đưa tới cửa thôi.
Tự mình tới cửa, ngã đau ngã đớn!
So với trận chiến của Triệu Bân ở bắc cương thì có vẻ lần này còn thú vị hơn.
“Đây là huyết mạch gì?”
Sau khi kể chuyện xong, Triệu Bân nhìn sang Thương Khung.
Mọi người cũng nhìn theo hắn, họ cũng muốn biết.
“Không biết”.
Thương Khung tằng hắng, chưa từng nghe qua.
Ông ta không biết là đúng rồi, đến cả thánh thú Kỳ Lân còn nhìn không ra thì nói gì đến ông ta.