Có lẽ do đi qua nhanh nên hắn không hề phát hiện ra quả trứng vàng kia có một khe hở bằng sợi lông trâu mới nứt ra, cẩn thận nghe còn có thể nghe thấy tiếng vang hào hùng, có lẽ là bên trong trứng có ấn ký.
Khi Triệu Bân xuất hiện lần nữa thì đã đứng bên cạnh gốc cây.
Nhiều người như vậy, hắn lại cứ chọn Hoa Đô.
Ám Dạ là một cái mỏ vàng, lại đụng phải một tạo hóa lớn, để cảm ơn, hắn càng đọc ký ức của Hoa Đô kỹ càng hơn một chút, sau khi sàng lọc thì chỉ có mấy bí thuật không mấy đặc sắc.
Sau đó chính là Nghiêm Khang.
Trong lúc soát hồn, Triệu Bân có thể đọc được tất cả ký ức, những chuyện phong hoa tuyết nguyệt rất nhiều, không biết đã phá hủy bao nhiêu đời con gái, đừng đấy tên đó mặt mũi cũng ra gì, thật ra là một kẻ cặn bã, tạo rất nhiều nghiệp chướng, những kẻ đụng đến hắn ta hay gia tộc đều không có kết cục tốt.
Ưm…!
Đến phiên Mộ Dung và Tiết Chí, hai người cùng kêu rên.
Trong ký ức hai người họ cũng có một số thứ, chẳng hạn như là sản nghiệp các nơi, cùng ân oán với các tộc, các đại thần thân tín trong triều, những món nợ máu từng tạo ra, Triệu Bân thấy được rất nhiều.
Bốn người đều có một điểm giống nhau:
Đó là đều tìm La Sinh Môn ám sát hắn.
Nhìn xem! Triệu Bân đoán không sai, mỗi lần quay về Thiên Tông hay Đế Đô đều sẽ có người theo dõi hắn, có người của các thế lực, cũng có sát thủ La Sinh Môn, lần nào cũng phí rất nhiều sức để cắt đuôi bọn họ.
“Đổi nào”.
Triệu Bân nhìn thẳng vào Ngân Sơn lão quỷ, lại dùng soát hồn.
Tiếc là vẫn chẳng thể tìm được gì cả, thứ nhất là vì tinh thần Ngân Sơn lão quỷ có cấm chú, thứ hai là tu vi của hắn không đủ dùng, thứ ba là hắn vẫn chưa am hiểu về thuật soát hồn là mấy.
Nhưng hắn không vội, rồi cũng sẽ có một ngày hắn hiểu được thôi.
Cách để soát hồn hắn cũng truyền lại cho người Ma gia và Triệu gia.
Vào ngày này, phân thân của hắn vô cùng bận rộn, bản thể thu thập được kí ức thì phân thân cũng được cộng hưởng, rất nhiều bí mật đều được viết thành hồ sơ, đối với người làm tình báo như Phượng Vũ và Huyễn Mộng, quả nhiên thú vị và bổ ích, điều này có lợi với việc phát triển mạng lưới tình báo của Ma Gia.
Triệu Bân cũng không nhàn rỗi, hắn đang ngồi viết bùa chú.
Tốc độ vẽ bùa chú của hắn, ngay cả đại trưởng lão cũng không khỏi lắc đầu lè lưỡi.
Có Võ Hồn đúng là tốt, dù là luyện khí sư, luyện đan sư, bùa văn sư thì đều có lợi thế hàng đầu, điều quan trọng nhất vẫn là tài năng của Triệu Bân, hình như hắn học cái gì cũng nhanh, vả lại ngộ tính còn khá kinh người.
Nếu để cho ông ấy biết, Triệu Bân một lúc làm nhiều việc, e rằng lại càng kinh ngạc hơn.
“Ta không thể bằng hắn”, Ma Tử cười khan một tiếng, không so sánh thì không có tổn thương.
Đến hắn còn như vậy, đừng nói gì đến người khác nữa.
Không biết từ khi nào, U Lan đã đến bên cạnh, nhìn thấy Triệu Bân đang vẽ bùa, muốn nói lại thôi.
“Có gì thì cứ nói”, Triệu Bân mỉm cười, vẽ bùa cũng không ảnh hưởng đến việc hắn nói chuyện.
“Thuốc giải của ngươi… có còn không?”, U Lan ngập ngừng nói: “Ta muốn cứu một người”.