Triệu Bân không nói gì, một chưởng xóa tan đòn tấn công, cũng mở thiên nhãn để nhìn xuyên qua áo giáp, đúng là quỷ con mẹ nó dị, nếu nó tạo thành phản lực tuyệt đối thì quá là ghê gớm, đánh Ngao Diệt chẳng khác gì đánh bản thân mình.
“Giam”.
Ngao Diệt kết ấn, bốn luồng hào quang từ trên trời giang xuống.
Có lẽ là thiên khải phong cấm, Triệu Bân từng được thấy pháp thuật phong cấm này, bốn luồng hào quang từ trên trời cắm thẳng xuống đất, có phù văn bay quanh, tụ thành những sợi xích dài, bốn luồng hào quang cũng biến thành nhà giam.
Nhà giam này cũng không hề đơn giản.
Đáng sợ đến mức nào? Sấm sét vang dội, ngoài giam cầm ra nó còn ẩn chứa lực cắn nuốt, khí huyết dồi dào của Triệu Bân nhanh chóng bị hóa giải, biến thành chất dinh dưỡng cho thiên khải phong cấm.
“Phá”.
Triệu Bân khẽ quát, dùng hộ thể thiên cang để phá.
Dưới đài, Vệ Xuyên trông thấy hộ thể thiên cang thì sắc mặt cực kỳ tệ, đó chính là bí thuật bất truyền của Dương Thiên thế gia, trong tay người ngoài lại được thi triển lưu loát như thế, sức mạnh của nó còn mạnh hơn nhiều.
“Cũng có chút võ mèo quào”.
Ngao Diệt cười khẩy, bước chân như diều gặp gió, lơ lửng giữa không trung.
Bọn Lăng Phi tò mò nhìn, tên đó không dùng bùa lơ lửng vẫn có thể bước đi giữa không trung.
Trông có vẻ là thiên phú từ huyết mạch.
“Run rẩy đi!”
Những lời Ngao Diệt nói như ẩn chứa ma lực có thể làm rối loạn tinh thần.
Một tay hắn ta đè xuống, một bàn tay năm ngón khổng lồ nhanh chóng bao trùm nửa đài chiến đấu, chưởng ấn năm ngón còn khắc một loại đồ đằng cổ xưa, giữa những ngón tay có chữ triện xoay vần, chưởng pháp từ trên trời giáng xuống như thế, to lớn khổng lồ, từ dưới nhìn lên chỉ có cảm giác như ngọn núi Thái Sơn đang đè xuống.
Phá!
Triệu Bân hét lên thật to, tru tiên quyết nghịch thiên đánh tới.
Cùng với tiếng ầm vang đó là đại ấn năm ngón tay bị một đòn xuyên thủng.
“Vẫn chưa hết đâu”.
Ngao Diệt cười lạnh, đại ấn năm ngón tay nhanh chóng vỡ tan, hóa thành những luồng sáng ngọc từ trên trời rơi xuống, đó không phải là ánh sáng bình thường, nó có lực diệt hóa, khí huyết của Triệu Bân nhanh chóng bị mài hòn hơn một nửa, cả chân nguyên hộ thể cũng bị ánh sáng chiếu loang lổ khắp nơi, có ánh sáng xâm nhập vào thể phách, hóa thành sát ý làm hại căn cơ của Triệu Bân.
Triệu Bân thầm mắng, cố gắng tiêu diệt hào quang.
“Cấm”.
Ngao Diệt lạnh lùng nói, không cho Triệu Bân thời gian để thở dốc.
Hắn ta vừa dứt lời thì một sợi dây sắt phù văn quấn quanh từ dưới đất xông lên, khóa tay và chân Triệu Bân lại, phong ấn biến hóa kì ảo, mang theo lực cắn nuốt, khí huyết của Triệu Bân lại bị cắn nuốt mất khá nhiều.
“Sư huynh quả là đa tài đa nghệ”.
Triệu Bân hờ hững nói, một chiêu Thần Long Bãi Vĩ cắt đứt sợi dây sắt phù văn.
“Cấm pháp: Phá Thiên Trảm”.
Đáp lại Triệu Bân là một tiếng gào thét của Ngao Diệt.