Điều duy nhất không hoàn hảo vẫn là nó chỉ nhằm vào vật sống: bỏ vật chết vào thì không sao, nhưng vật sống không thể chui vào được. Tất nhiên, đây là không gian của hắn, hắn có đặc quyền, nhưng đặc quyền này bị giới hạn thời gian, khi nào hết giờ sẽ bị quăng ra ngoài. Thật hết cách, ai bảo hắn chỉ là tiên thể vĩnh hằng xuất gia giữa chừng chứ? Nếu hắn là tiên thể vĩnh hằng thực thụ, chắc hẳn sẽ không bị hạn chế đâu, nhất định sẽ hoàn hảo vô khuyết.
“Khá đấy”.
Triệu Bân mỉm cười trong lòng, tiếp tục lĩnh ngộ càn khôn.
Hắn phát hiện một chuyện thú vị này, thế giới vĩnh hằng của hắn đang dần dần to ra, tuy tốc độ khá chậm, nhưng quả thực nó đang thay đổi. Theo hắn thấy, chắc hẳn là do huyết mạch hồi phục nên thế giới vĩnh hằng mới thoát biến.
Hắn phải cảm ơn trăm năm hồng trần.
Chính nhờ sức mạnh của trăm năm hồng trần đã mở cánh cửa cho huyết mạch hồi phục.
“Tiểu bối, cho lão phu một bầu rượu nữa, ta truyền cho ngươi một bộ bí pháp… tuyệt kỹ độc môn luôn”, lão Thương Mộ lại lên tiếng, cũng không biết là thật hay giả, động tác vuốt râu của ông ta trông cũng ra dáng lắm.
“Ông nói trước đi”, Triệu Bân nhấp một hớp rượu.
“Ngươi không tin lão phu à?”, lão Thương Mộ nghiêm túc hỏi.
“Không tin lắm đâu”, Triệu Bân cũng thật thà, có gì nói nấy. Người thường xuyên đào mộ nhà người ta, làm chuyện thất đức, liệu ông ta nói được bao nhiêu câu thật lòng? Chưa biết chừng ông ta chỉ muốn lừa rượu của hắn thôi.
“Nào, ngươi qua đây”.
Lão Thương Mộ ngoắc ngoắc tay với hắn, thì thầm nói.
Triệu Bân cũng tới gần góc tường, chỉ nghe thấy lão Thương Mộ thì thụp gì đó, nói là tâm pháp nhưng không hoàn chỉnh, cũng chỉ là một đoạn tâm pháp thôi, ngắc ngứ khó hiểu, hắn nghe xong mà mơ mơ hồ hồ.
“Ông nói gì thế?”, Triệu Bân hỏi.
“Là tiên quyết tử phủ, tu luyện nó có thể mở tử phủ trước thời điểm”, lão Thương Mộ vuốt chòm râu lần nữa, phong phạm bỗng chốc được đẩy lên rất cao: “Khi lão phu đi khảo cổ, lấy được tâm pháp này từ một ngôi mộ lớn bỏ hoang”.
“Mở tử phủ từ trước, thật hay đùa thế?”
“Lão phu tự mình thử nghiệm rồi, tuyệt đối không sai được”.
“Nào tiền bối, uống thôi”, Triệu công tử rất lễ độ, nhanh nhẹn đưa một bầu rượu tới. Chỉ cần bí pháp là thật, đừng nói là mời ông ta uống rượu, dù phải cho ông ta tí máu cũng không sao, mở tử phủ trước tu vi đấy!
“Cũng coi như hiểu chuyện”.
Lão Thương Mộ nhận lấy bầu rượu, nói thêm một đoạn nhỏ nwax.
Triệu Bân âm thầm ghi nhớ trong lòng, tiện thể phân biệt thật giả, tay vẫn đang đưa rượu ngon cho ông ta. Lão già này nghịch ngợm ra phết đấy, không đưa rượu thì ông ta không chịu nói, cứ uống một ngụm sẽ nói một ít.
Cũng may.
Hắn thiếu gì rượu.
Lão Thương Mộ cũng giữ chữ tín lắm, chỉ cần đưa rượu là ông ta sẽ nói. Bị nhốt ở trong này không ra ngoài được, chỉ biết bí pháp thôi thì có tác dụng gì. Hiếm khi tóm được một tên tiểu bối “trữ hàng”, đổi được bao nhiêu rượu phải cố mà đổi.