Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng khắp nơi.  

             Triệu Bân chuẩn bị hành lý rồi một mình rời đi.  

             “Cứ vài ngày là ngươi lại xuống núi một lần, lần này ngươi định đi bao lâu?”, Tô Vũ vừa bước ra khỏi lầu các, vừa ngáp vừa hỏi. Cách đó không xa còn có Kiếm Nam, bộ dạng có vẻ không được tốt cho lắm, hắn ta đang ôm chặt thắt lưng của mình, xem ra đêm qua hắn ta đã phải dùng rất nhiều sức đến nỗi làm tổn thương cả thắt lưng.  

             Kiếm Nam cũng có câu hỏi tương tự với Tô Vũ.  

             "Nhanh thôi".  

             Triệu Bân thản nhiên nói, quay lưng vẫy vẫy tay với hai người rồi bước đi.  

             Chưa xuống tới chân núi thì hắn đã gặp một bóng hình xinh đẹp từ xa.  

             Người đó chính là Huyễn Mộng đang vui vẻ đứng trên bậc tam cấp.  

             Nhìn thấy hắn đi xuống, cô ta liền chào hỏi: "Ngươi sắp tới đất Ma sao?"  

             "Quả nhiên tin tức của Ma gia rất nhanh nhạy", Triệu Bân cười nói.  

             “Đừng đi”, Huyễn Mộng giật giật góc áo của Triệu Bân nói: “Đất Ma không phải là nơi tốt lành gì, di chỉ Ma vực lại càng hung hiểm vạn phần”.  

             "Ta phải đi".  

             Triệu Bân hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định. Hắn không quan tâm ở đó có đan Bất Lão hay không, thứ mà hắn muốn tìm chính là hoa Bồ Đề, Liễu Tâm Như vẫn còn chờ có nó để cứu mạng. Cho dù chỉ có sáu phần cơ hội thì hắn cũng sẽ đi, cho dù phải nhảy vào núi đao biển lửa thì hắn cũng sẽ không chùn bước.  

             Huyễn Mộng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.  

             Tính tình của Triệu Bân cô ta hiểu rất rõ, một khi hắn đã quyết chuyện gì thì không ai có thể lay chuyển được hắn.  

             "Cầm lấy thứ này đi".  

             Mặc dù Triệu Bân rất cố chấp nhưng Huyễn Mộng vẫn lấy ra một cuộn giấy đưa cho hắn, nói chính xác hơn thì nó chính là một tấm bản đồ của đất Ma, bên trên có đánh dấu vị trí di chỉ Ma vực, chỉ có điều tấm bản đồ này cũng không phải là một tấm bản đồ hoàn chỉnh.  

             "Đất Ma đã bị phá hủy quá lâu, có rất nhiều bí quyển đều đã thất truyền, Ma gia cũng chỉ còn giữ lại được một tấm bản đồ không hoàn chỉnh thế này thôi", Huyễn Mộng nói.  

             “Đa tạ”, Triệu Bân lập tức nhận lấy.  

             Có lẽ đây cũng chính là lí do Dương Huyền Tông chọn hắn vào nhóm đệ tử gánh vác sứ mệnh tiến vào đất Ma. Ông ta biết hắn có quan hệ mật thiết với Ma gia cho nên chắc chắn sẽ có người của Ma gia đưa cho hắn bản đồ, như thế thì cơ hội để ba người sống sót bước ra ngoài sẽ lớn hơn.  

             Nói ông ta mưu mô cũng được, mà nói ông ta bất đắc dĩ cũng không sai.  

             Đối với Triệu Bân mà nói thì chuyện đó không quan trọng.  

             Chỉ cần có thể tìm được hoa Bồ Đề thì hắn sẵn sàng để cho người khác lợi dụng.  

             "Ta tiễn ngươi".  

             "Được".  

             Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, cả hai lại cùng nhau bước đi.  

             "Nếu thấy không ổn thì nhất định phải mau thoát ra ngoài".  

             "Bên trong thật sự rất đáng sợ".  

             "Lệnh của Thiên Tông thì làm cho có là được rồi".  

             Ngày hôm nay Huyễn Mộng nói rất nhiều, chưa đi hết một đoạn đường mà cô ta đã nói hết từ chuyện này đến chuyện khác. Cô ta thân là người của Ma gia, lại chuyên mảng tình báo cho nên tất nhiên biết đất Ma đáng sợ đến mức nào, so với đất Ma thì di chỉ Ma vực lại càng nguy hiểm hơn, bên trong có đủ mọi loại biến hóa bất định. Tổ tiên Ma gia vốn đã có di ngôn, căn dặn con cháu đời sau không được tiến vào di chỉ Ma vực, ngay cả Đại Hạ Hồng Uyên còn không thể bước vào được nơi đó thì cũng đủ thấy nó khủng khiếp tới mức độ nào. Bất Diệt Ma Quân mặc dù đã chết nhưng những thứ mà Bất Diệt Ma Quân để lại vẫn có thể khiến cho thế nhân kinh hãi.  

             “Đã hiểu”, Triệu Bân cười nói.  

             “Ta không đùa với ngươi đâu”, Huyễn Mộng liếc mắt nhìn Triệu Bân.  

             "Trong di chỉ Ma vực thật sự có đan Trường Sinh Bất Lão sao?", Triệu Bân hỏi.  

             “Ta không biết”, Huyễn Mộng nhẹ lắc đầu nói: “Đại trưởng lão đã nói Bất Diệt Ma Quân năm xưa đúng là đã luyện chế một viên đan Trường Sinh Bất Lão tặng cho Ma hậu để kéo dài tuổi thọ, về phần có luyện thành hay không thì người ngoài không thể nào biết được, ngay cả chín đại ma tướng cũng không biết”.  

             “Xem ra Bất Diệt Ma Quân cũng là người có tình”, Triệu Bân thấm thía nói.  

             Trong lúc đang nói chuyện thì hai người đã bước tới đỉnh núi của chưởng giáo.  

             Huyễn Mộng đưa hắn đến đây thì mới miễn cưỡng rời đi.  

             Trước khi rời đi cô ta còn hôn lên trán của Triệu Bân một cái.  

             Sở Vô Sương tình cờ đi ngang qua nhìn thấy liền liếc mắt nhìn hắn.  

             Thiên Vũ đi bên cạnh nhìn thấy vậy cũng mỉm cười.  

             Triệu Bân không để ý, vẫn nhấc chân nhỏ đi thẳng một đường.  

             Trên núi, Dương Huyền Tông đã đợi từ lâu.  

             Ngoài ra còn có Linh Lung.  

             “Bây giờ rút lui cũng chưa muộn”, Linh Lung nhàn nhạt nói.  

             "Đi".  

             Ba người đồng thanh nói, Sở Vô Sương và Thiên Vũ rất muốn tìm đan Trường Sinh Bất Lão để chữa trị cho Hồng Uyên, Đại Hạ vẫn cần có lão tổ tọa trấn, còn Triệu Bân thì khác, hắn chỉ một lòng một dạ muốn tìm hoa Bồ Đề.  

             "Vậy thì được".  

             Dương Huyền Tông phất tay, ba lá bùa từ trong tay áo bay ra.  

             Chúng đều là bùa trữ vật, bên trong bùa trữ vật có rất nhiều thứ hữu dụng, chẳng hạn như bùa tốc hành và bùa nổ cấp bậc không hề thấp, tất nhiên là cấp cho ba người để giữ mạng.   

             Mấy người Triệu Bân cũng không khách khí nhận lấy.  

             Quác!  

             Những tiếng kêu lớn truyền đến, ba con chim khổng lồ đã đáp xuống đỉnh núi.  

             Ba người đồng loạt bước lên, rời khỏi Thiên Tông, bay thẳng đến đất Ma.  

             Triệu Bân có thể cảm nhận được có rất nhiều người đang âm thầm hộ tống bọn họ, khi bọn họ tới đất Ma thì chắc chắn cũng sẽ có người tiếp ứng.  

             Dù sao thì ba người bọn họ cũng đang gánh vác sứ mệnh rất lớn.  

             “Sư thúc, người thấy bọn chúng có thể sống sót trở về hay không?”, Dương Huyền Tông hỏi.  

             "Có thể".  

             Linh Lung thì thào nói nhỏ, mặc dù cô ta không mấy tin tưởng Sở Vô Sương cùng Thiên Vũ nhưng lại rất tin tưởng Cơ Ngân, đó là một niềm tin không thể giải thích được. Trên người của tên nhóc đó có một loại khí chất độc nhất vô nhị, khiến cho người ta bất giác cảm thấy dường như chỉ cần có hắn thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa.  

             "Mượn những lời tốt lành của sư thúc gửi đến bọn chúng".  

             Dương Huyền Tông hít sâu một hơi nói, ông ta thầm hi vọng chuyến đi sẽ không xảy ra biến cố gì, bất luận là Triệu Bân, Sở Vô Sương hay Thiên Vũ thì cũng đều là những kỳ tài hiếm có, nếu như bọn họ chết ở đất Ma thì đối với Đại Hạ cùng Thiên Tông mà nói chính là một tổn thất rất lớn.  

             Quác!  

             Ba con diều hâu phóng đi với tốc độ cực nhanh.  

             Trên đường đi cả ba người rất ăn ý duy trì sự im lặng, bọn họ biết rõ mình sắp phải đến nơi nào, nơi đó không phải đất Ma mà đám đệ tử Thiên Tông vẫn thường lui tới lịch luyện mà là di chỉ Ma vực, một nơi mà khu vực đất Ma bên ngoài không thể nào so sánh được. Một khi đã bước vào trong thì còn rất có khả năng phải chôn thây ở bên trong đó.  

             Một lúc lâu sau ba người mới ngước mắt nhìn lên.  

             Bọn họ nhìn thấy lá cờ của quân trấn ma ti đang bay phấp phới phía trên.  

             Lá cờ đang bay phấp phới trên một mảnh đất khô cằn tối đen không có một bóng cây ngọn cỏ, mảnh đất được bao phủ bởi lớp lớp sương ma đen kịt che khuất tầm mắt thế nhân khiến cho người ta bất giác nghĩ đến ở sâu trong lớp sương ma đen kịt kia sắp nhảy ra một đại ma đầu.  

             Quác!  

             Một lúc sau thì đám diều hâu mới từ trên trời đáp xuống.  

             Sau khi đáp xuống, Triệu Bân gặp một người quen: Đao Vô Ngân.  

             Hai người nhìn nhau, trong chớp mắt liền tỏ ra không quen biết nhau, tránh để cho người ngoài hoài nghi.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK