Theo Nguyệt Thần thấy thì không phải cô ta thiếu tu vi mà là khuyết thiếu trí khôn, ngực to não nhỏ trong truyền thuyết là dùng để chỉ những người như cô ta, bí thuật do ai kia truyền lại mà cô cũng dám học, không lừa cô thì còn lừa ai nữa? Phần lớn những người muốn giết Triệu Bân thì mồ đều đã xanh cỏ, bây giờ cô vẫn còn sống thì đã là rất may mắn rồi!
“Ngươi đã làm ta nổi giận rồi đấy”.
Môn chủ La Sinh Môn hầm hừ, sát ý ngang dọc đất trời.
Triệu Bân khẽ rên lên, bị uy áp nghiền cho lảo đảo.
Nhưng chỉ trong một thoáng chốc, uy áp đã tan rồi.
Triệu Bân sững người, vô thức đảo quanh cơ thể với ánh mắt kỳ lạ.
Không thể trách hắn như thế, bởi vì tu vi, chân nguyên, tiên lực… của hắn không còn tồn tại nữa, cũng có nghĩa là hắn không còn là võ tu Địa Tạng tầng bảy nữa mà trở thành một người hoàn toàn bình thường.
“Điều này…”
Hắn nhìn mà sững người, mặt mũi mờ mịt.
Ở phía đối diện, dường như môn chủ La Sinh Môn cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự, cũng đứng sững ra đó nhìn quanh cơ thể mình và nhíu mày, mặt mũi mơ hồ. Đang yên đang lành sao lại mất hết tu vi chứ, cô ta cũng biến thành một người bình thường.
“Chỗ này có vấn đề”.
Hai người đồng loạt cụp mắt nhìn xuống dưới chân.
Khu vực này rất quỷ dị, giống như một vùng cấm địa với sức mạnh thần bí tiềm tàng, một khi đặt chân vào sẽ mất hết tu vi. Bất kể ai tiến vào, cho dù là cao thủ Thiên Võ cũng khó lòng thoát cảnh tu vi tan tác.
“Đây là… Đọa Tiên Vân Hải?”
Môn chủ La Sinh Môn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời mịt mùng bị mây che phủ, không thể nhìn rõ trăng sao.
“Đọa Tiên Vân Hải?”
Triệu Bân nhíu mày, cũng đang ngẩng đầu nhìn trời.
Đại Hạ có ba cấm địa: hang động Quỷ Minh, rừng rậm Huyết U và Đọa Tiên Vân Hải.
Tất nhiên là hắn từng nghe qua.
Ngày trước, vì muốn tái sinh mẹ mình, để tìm một đóa hoa Hồn Linh, hắn còn từng tiến vào hang động Quỷ Minh, cửu tử nhất sinh. Nếu không có Nguyệt Thần dẫn đường, hắn không thể nào thoát ra được, nghĩ thôi còn thấy khiếp sợ.
Thật không ngờ!