Đấy là Ngao Diệt mà, đệ tử xếp thứ tư của nội môn, ngoại trừ Long Phi, Thiên Vũ và Tinh Hồn ra thì không có ai dám chọc đến hắn ta. Thế nhưng lại có một người lại “chỉnh” hắn ta phải phục sát đất, thấy mặt là phải quay đầu bỏ chạy ngay.
“Chào buổi sáng Cơ sư đệ!”
Rất nhiều đệ tử lên tiếng chào hỏi, tiếng gọi “Cơ sư đệ” khá thân thiết.
Trong thế giới kẻ mạnh làm vua thì nắm đấm là lý lẽ thuyết phục nhất.
“Chào buổi sáng!”
Triệu Bân mỉm cười bước qua, tuy dáng dấp không cao nhưng lại vô cùng có khí khái.
Lúc hắn quay về lại đỉnh Ngọc Linh, ngoài Long Phi ra thì còn có một người nữa.
Đó là Vân Yên, cô ta đến để thăm công chúa, đồng thời cũng là để thăm đệ tử.
Cô ta nhìn thấy Triệu Bân thì ánh mắt không sao hiền hòa cho được, nhớ lại hôm đó ở Thiên Trì, tên nhóc này đã tè lên mặt cô ta, giờ nghĩ lại thôi cũng thấy tức điên, có điều cũng phải trách cô ta, ai bảo rảnh rỗi lột quần nhỏ của hắn ra làm gì.
“Mấy ngày không gặp, sao trông sư phụ tiều tụy thế?”, Triệu Bân chạy lúp xúp đến.
“Vậy sao?”, Vân Yên liếc Triệu Bân.
“Tiều tụy quá vậy!”
“Có một đệ tử không để người ta yên tâm được thì có thể không tiều tụy à ?”
“Công chúa nói nước tiểu của đồng tử có thể làm đẹp da, không biết dùng có tốt không nữa!”, Triệu Bân nghiêm túc nói.
Hắn vừa mới thốt ra những lời đó thì Long Phi liền liếc mắt với ý “Ta có nói sao?”
Có từng nói hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là sau khi Vân Yên nghe xong thì trong mắt lại nổi lửa, cô ta nghi ngờ chuyện hôm đó ở Thiên Trì, tên nhóc này không ngủ say mà là cố tình tè lên mặt cô ta.
Triệu Bân thì lại tỏ ra khá vô tội.
Chuyện này đâu thể trách hắn, là do Vân Yên vạch quần của hắn ra trước mà.
“Rảnh rỗi thì nhớ về thăm nhà thường xuyên”.
Vân Yên ôm một bụng tức đứng lên, bỏ về.
Trước mặt công chúa, cô ta thật sự không thể đánh đệ tử của mình. Đừng để ta nhìn thấy mặt mo của ngươi ở đỉnh Tử Trúc, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm thử trò mới, chẳng hạn như tìm sợi dây thừng cột “cậu nhỏ” của ngươi lại, cho ngươi tức chết luôn!
Sau khi Vân Yên ra về thì Triệu Bân cũng quay về lầu gác của mình.
Hắn lại đóng chặt cửa, một mình cặm cụi làm Huyền Giáp, đấy là công việc đòi hỏi kỹ năng. Hắn cần phải sao chép lại cấm chế và hoa văn trận pháp trên Huyền Giáp, còn về việc có dễ dùng hay không thì phải làm ra xong, dùng thử thì mới biết được. Để nâng cao thực lực chung của mình, hắn cũng coi như đã dốc hết sức rồi.
Hắn bận rộn ở đây thì thành Thiên Thu cũng không rảnh rỗi.
Có ba cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên, ai cũng rất hăng hái.
Điều khiến mọi người đau trứng là tới giờ họ vẫn chưa tìm ra được tung tích của Ma Quật. Đã làm ra nhiều xe nỏ như thế nên mọi người đang nóng ruột muốn tìm mục tiêu để thử nghiệm sức sát thương, mà Ma Quật chính là sự lựa chọn tốt nhất. Chuyện này kéo dài càng lâu thì càng không có lợi, chắc là tên Vương Dương đó đã trốn đi tu luyện rồi, chắc là ngày nào cũng đang nuốt sinh linh, Bất Diệt Ma Thân quyết rất bá đạo, nuốt càng nhiều thì ma lực sẽ càng mạnh.
Năm xưa, khi Bất Diệt Ma Quân sáng tạo ra phép này thì chắc không ngờ rằng nó sẽ được hậu thế phát triển mạnh, hơn nữa còn vô cùng đáng sợ như thế. Với bí pháp này, nếu cho Vương Dương đủ thời gian thì chắc hắn ta sẽ trở thành Bất Diệt Ma Quân thứ hai.
Người như hắn ta thì tiêu diệt càng sớm càng tốt.
Cót két.
Đêm lại đến, Triệu Bân lén ra khỏi phòng, đến lôi trì.
Đến khi hắn rời khỏi đó thì tinh hoa của lôi trì lại giảm đi rất nhiều.
Long Phi đã quen với chuyện này rồi.
Thứ mà cô ta tò mò là ngày nào hắn cũng núp trong phòng rốt cuộc là đang làm gì?
Mấy ngày này, Ngô gia, Tiết gia, Tử gia và Mộ gia, cũng như thế lực đằng sau Ngao Diệt đều không chịu ngồi yên mà liên kết với nhau, gây áp lực cho Thiên Tông. Trong đó, cũng không thiếu phần của nhà họ Ân. Mục đích của họ rất rõ ràng, đó là muốn Thiên Tông trừng trị Cơ Ngân, tiện thể lấy lại bảo bối mà bọn họ đã bị cướp mất như Ô Kim Tiên Võng cũng như Huyền Giáp.
Dương Huyền Tông khá cương quyết, một hai muốn bảo vệ Cơ Ngân bằng được.
Ông ta có tự tin vì Cơ Ngân là người được lão tổ Hồng Uyên chỉ định, người đã khâm định Cơ Ngân là người ký kết khế ước với Long Phi. Trước khi Cửu Vĩ Tiên Hồ tách rời, ai đến thì cũng đều vô dụng, dù là Tử Y Hầu hay Đại Tế Ti của Hoàng tộc, nếu cố tình muốn sinh sự thì cứ tìm Hồng Uyên đi, cản trở việc hoàn thành khế ước thì Hồng Uyên sẽ nổi điên ngay.
Mấy ngày sau đó, Triệu Bân gần như không ra khỏi phòng.
Trong thời gian đó, Linh Lung có ghé qua mấy lần để xem bệnh cho Triệu Bân.
Chỉ có điều, động tác của cô gái này hơi thô bạo.
Thô bạo như thế nào hả? Tức là túm một chân lên, quan sát từ trên xuống dưới.
Xong rồi thì Triệu Bân lại “trừ tà” cho cô ta.
“Người đâu rồi?”
Đêm vừa buông xuống thì liền nghe thấy tiếng gọi trên đỉnh Ngọc Linh.
Đó là Lăng Phi, nó đã ra khỏi Thiên Các. Nghe nói đến chuyện cải lão hoàn đồng thì vội chạy đến, một phần là vì tò mò, nhưng chủ yếu vẫn là muốn tìm Cơ Ngân so chiều cao. Không chỉ có nó mà các nhân tài của đỉnh Thanh Vũ như Tư Đồ Kiếm Nam, Tô Vũ, U Lan và Thanh Dao cũng đều đến cả.
“Chào công chúa”.
Lăng Phi thấy Long Phi ngồi xếp bằng dưới gốc cây thì liền rụt cổ chào hỏi.
Những người khác cũng vội vã hành lễ, đấy là công chúa của Đại Hạ mà.
“Không cần đa lễ”.
Long Phi mỉm cười, tiếp tục ngồi thiền.
Vừa dứt lời thì liền nhìn thấy Triệu Bân bước ra.
Ánh mắt của mọi người đều sáng lên, mấy người Tô Vũ và Kiếm Nam không biết thân phận thật sự của Triệu Bân nên ai cũng vuốt cằm quan sát, không biết sao lúc nhỏ Cơ Ngân đáng yêu như thế mà lớn lên lại có khuôn mặt phổ thông đến thế?
Lăng Phi chạy qua.
Đo thử nào, hì… Cao hơn ngươi rồi!
Còn Man Đằng thì cúi đầu nhìn Triệu Bân, tên nhóc này mà đi trên phố thì sẽ bị người ta giẫm bẹp mất. Nhưng mấy cô gái mới là những người có biểu hiện đặc sắc nhất, ánh mắt ai cũng sáng lên, ai cũng thấy xuyến xao, dáng vẻ trẻ con của Cơ Ngân thật sự quá đáng yêu.
“Đủ chưa?”, Triệu Bân liếc Lăng Phi một cái.
“Ta là vì công pháp, còn ngươi là vì gì?”, Lăng Phi chọt nhẹ Triệu Bân.
Mọi người cũng đều hướng về hắn, ai cũng muốn biết điều đó.