"E rằng không đơn giản như thế!"
"Ta đã đắc tội với đệ tử nhà quyền quý", Phượng Vũ không hề che giấu.
Sau đó, cô ta không nói gì nữa, nhưng Triệu Bân thì đã tự suy nghĩ đi xa ngàn dặm.
Minh thương dễ tránh, ám khí khó phòng.
Nhà quyền quý mà! Thật quá dễ dàng để dùng việc công trả thù riêng, đưa người ta thẳng vào khổ ngục.
Triệu Bân im lặng.
Thấy chưa! Mọi thứ còn phức tạp hơn hắn tưởng.
"Chịu đi theo ta thì ta sẽ giúp cô".
Sự yên tĩnh trong phút chốc bị phá vỡ bởi lời nói của ai đó.
Triệu Bân liếc nhìn Nguyệt Thần, gương mặt trong nháy mắt đen lại.
"Y phục của cô".
Phượng Vũ đứng đó đã nghe hiểu, bắt đầu cởi thắt lưng, khiến cho y phục tuột xuống.
"Ta… ta chỉ nói nhầm thôi".
Triệu Bân vội vàng phất tay, một tấm hắc bào bay ra, che lại thân thể thanh tú của Phượng Vũ.
Phượng Vũ cúi đầu, đôi mắt đã đầm đìa nước, cũng không biết là do đau lòng chuyện của đại ca, hay là do cảm thấy quá tủi nhục, hai hàng nước mắt đã thấm đẫm hắc bào.
"Nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch".
Triệu Bân che ngực.
Có một sư phụ không biết điều, thật con mợ nó vui sướng.
"Chỉ cần ngươi có thể cứu đại ca của ta, thì cho dù ngươi muốn tiền, bảo vật, hay là ta, tất cả ta đều cho ngươi".
Phượng Vũ cố kìm nước mắt, nhưng nước mắt cứ rơi xuống mãi, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Triệu Bân.
"Cho ta chút thời gian".
Thật lâu sau mới nghe thấy tiếng Triệu Bân đáp lại.
"Cảm ơn".
Phượng Vũ chắp tay, nắm chặt tấm hắc bào chạy ra khỏi phòng.
Cô ta cứ thế mà chạy ra ngoài, khiến cho đám người bên ngoài tiểu viện đều trợn to hai mắt.
Một cô nương chạy ra từ trong phòng Triệu Bân, quần áo xộc xệch, nước mắt ngắn dài.
Nhìn thấy hình ảnh này, bất cứ ai cũng sẽ nảy ra những suy nghĩ không được hay ho cho lắm.
"Tên nhóc đó càng lúc càng cuồng loạn rồi".
"Sao ta không nghe thấy động tĩnh gì cả vậy? Hắn bịt miệng cô gái sao?"
"Thật là súc sinh".
Mọi người tụ tập lại bàn tán không thôi, tiền bối thì thâm sâu thấm thía, tiểu bối thì ý vị thâm trường.
Ầm!
Vẫn là Xích Yên đơn giản, mang theo gậy gộc, đá bay cửa phòng của Triệu Bân.