Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Ta đúng là lanh trí mà”.  

             Triệu Bân lập tức mở mắt ra, hắn đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.  

             Lão Huyền Đạo thấy vậy thì giật giật khóe môi, bị thương nặng đến vậy mà tỉnh lại nhanh thế sao?  

             Vài giây sau, Triệu Bân mới tỉnh táo lại.  

             Hắn nhìn kĩ thì… Ây dà, Thiên Trì!  

             Chỗ này tinh thuần hơn so với lôi trì nhiều.  

             Nói nuốt là nuốt ngay, huyệt vị, lỗ chân lông khắp người hắn đều lập tức giãn ra, điên cuồng hấp thụ tinh hoa của Thiên Trì, nhìn hắn nhỏ con vậy thôi chứ dạ dày lớn lắm, giống như một cái động không đáy, muốn cố sức hút cho hết.  

             “Ngươi… Đúng thật là một nhân tài”, Chư Cát Huyền Đạo tặc lưỡi xuýt xoa.  

             “Ngươi đừng làm loạn”,Triệu Bân lườm ông ta.  

             “Nuốt đi, cố nuốt đi!”, Chư Cát Huyền Đạo phất tay.  

             Dễ gì mới đến đây một chuyến, phải để cho con người ta ăn cho no chứ.  

             “Công chúa đâu rồi?”, Triệu Bân hỏi.  

             “Bị phong ấn rồi, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng”. Chư Cát Huyền Đạo lại bắt đầu, hít một hơi rồi mới nói thêm một câu: “Nhưng sau này thì khó nói lắm, Cửu Vĩ Hồ thay đổi bất thường, hơn nữa còn sinh ra tà niệm và ác niệm, bất cứ lúc nào cũng có thể phản tác dụng, cô ta không thể khống chế được”.  

             “Nếu không ai có thể thỏa thuận được với cô ta thì sẽ thế nào?”, Triệu Bân nhỏ tiếng hỏi.  

             “Cô ta… Sẽ chết”.  

             “Nghiêm trọng vậy sao?”  

             “Từ lúc trở thành vật chủ của Cửu Vĩ Hồ thì đã định sẵn sẽ có kết cục như thế”, Chư Cát Huyền Đạo chậm rãi nói.  

             Triệu Bân lặng thinh.  

             Nói thật, con người của Long Phi cũng khá tốt.  

             Nếu một nhân tài như thế mà lại mất mạng vì chuyện này thì thật quá bi ai rồi.  

             “Đại Tế Ti không dễ dây vào đâu, thế lực đằng sau Ngao Diệt cũng rất đáng sợ”. Chư Cát Huyền Đạo đổi chủ đề, không khó để nhận ra ngụ ý trong lời nói của ông ta, Ô Kim Tiên Võng và Huyền Giáp đều nằm trong tay Triệu Bân, Ân Minh và Ngao Diệt chịu để yên mới lạ. Bọn họ sẽ bất chấp tất cả để lấy bảo bối của mình về. Bởi vậy mới nói, tốt nhất đừng nên chọc đến bọn họ.  

             “Dù ta có trả thì bọn họ có tha cho ta không?”, Triệu Bân cười lạnh lùng.  

             “Việc gì cũng phải cẩn thận”, Chư Cát Huyền Đạo nhắc nhở.  

             “Ta… Đã không còn là tiểu võ tu năm xưa nữa rồi”. Triệu Bân mỉm cười, ánh mắt sáng lên, thành Thiên Thu và núi Bất Tử là chỗ dựa của hắn, muốn giết chết hắn đâu có dễ vậy. Thứ mà hắn cần là thời gian, bất kể là việc nhà họ Ma trỗi dậy hay chuyện tu vi của hắn được nâng cao thì đều có thể giữ vững được chỗ đứng của mình.  

             “Ta đã nghe ngóng được, có vẻ như mẹ ngươi liên quan đến bí mật của tiên gia”, Chư Cát Huyền Đạo lại nói.  

             “Bí mật của tiên gia sao?”, Triệu Bân chau mày, nói tiếp: “Bí mật tiên gia gì cơ?”  

             “Chỉ biết bấy nhiêu thôi”, Chư Cát Huyền Đạo nhún vai.  

             Triệu Bân lại lặng thinh. Hắn từng nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng lại chưa từng nghĩ đến điều này, hèn gì Tử Y Hầu cứ luôn nhằm vào nhà họ Triệu, hóa ra là mẹ hắn có liên quan đến tiên gia. Tiên gia huyền diệu đến mức nào, e rằng bất cứ ai cũng đều thấy cuồng điên vì nó, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả Đại Hạ Hồng Uyên và Đại Hạ Hồng Tước.  

             “Đừng nông nổi, ngươi là niềm hy vọng của nhà họ Triệu đấy”. Chư Cát Huyền Đạo gạc tàn thuốc.  

             “Ta hiểu”.  

             Triệu Bân khẽ gật đầu, hắn biết Hình Tháp là chỗ thế nào.  

             Vì vậy, trước khi có đủ thực lực, hắn sẽ không đến đó tìm cảm giác kích thích. Nhưng một khi có cơ hội thì hắn sẽ không do dự mà sẽ ra tay ngay, đưa mẹ mình đến thành Thiên Thu, vậy thì mọi chuyện coi như trọn vẹn.  

             Cửu Vĩ bộc phát khiến cả thế giới phải khiếp sợ.  

             Vốn dĩ đã hạ lệnh giữ kín tin tức này nhưng ngặt nỗi nội bộ của Thiên Tông có quá nhiều thám tử nên thông tin này đã được truyền ra ngoài ngay. Dương Huyền Tông cũng bó tay, mạng lưới tình báo yếu kém không thể tìm ra được nội gián, Thiên Tông ít nhất phải bị động thêm mười năm nữa, Linh Lung cần mười năm để thanh lọc toàn bộ Ám Ảnh, thay toàn bộ đội ngũ cũ, cách này là trực tiếp nhất.  

             Sáng sớm, ánh nắng chan hòa trút xuống Thiên Tông.  

             Tiếng bàn tán xôn xao trong tông, tất cả đều bàn về chuyện tối hôm qua.  

             Trên đỉnh Ngọc Linh, Long Phi đã tỉnh, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không có dấu hiệu chân nguyên, hay nói cách khác, cô ta đã bị hoàng phi Vũ Linh phong ấn tu vi, đến cả Cửu Vĩ Tiên Hồ cũng bị phong ấn trong đan điền để khống chế sức mạnh khủng khiếp và tà niệm, ác niệm. Nhưng tất cả mọi người đều biết đấy chỉ là kế nhất thời, muốn giải quyết triệt để vấn đề biến dị của cửu vĩ thì bắt buộc phải chia nó thành hai.  

             Triệu Bân vẫn còn ngồi nhìn Thiên Trì.  

             Trong thời gian đó, Dương Huyền Tông đã đến mấy lần.  

             Tên này rất nhanh nhạy, hắn cứ ngồi xếp bằng, mắt nhắm, giả vờ ngủ ở đó, gọi sao cũng không dậy, chủ yếu là muốn ngồi lại đó thêm mấy ngày nữa. Thiên Trì là chỗ tốt, vô cùng tinh túy, đối với hắn mà nói thì ở Thiên Tông không thể nào tìm được thánh địa tu luyện thứ hai như thế này.  

             “Hắn đã tỉnh lần nào chưa?”  

             Dương Huyền Tông liếc nhìn Triệu Bân rồi hỏi Chư Cát Huyền Đạo.  

             Lão Chư Cát cũng hùa theo, dứt khoát trả lời: “Chưa từng”.  

             “Trông coi cẩn thận đấy”.  

             Dương Huyền Tông nói một câu rồi quay lưng bỏ đi.  

             Trước khi đi, ông ta còn liếc nhìn Thiên Trì, cứ cảm thấy tinh hoa ít đi rất nhiều.  

             Phù!  

             Sau khi ông ta đi, Triệu Bân mới mở mắt ra, cười không ngậm được mồm.  

             Lão Huyền Đạo liếc Triệu Bân và nói: “Giúp ngươi che giấu mà không được chút lợi lộc gì sao?”  

             “Đương nhiên là có rồi”.  

             Triệu Bân lấy mấy bức tranh được người của Thiên Tông gọi là hàng Tết ra.  

             “Hàng tốt!”  

             Mới đó lão Chư Cát còn tỏ ra nghiêm túc, giờ trông bỉ ổi cực kỳ, đấy là sức mạnh của tiền đó. Người không có vợ, thấy thứ này thì còn thích hơn cả nhìn thấy vàng bạc châu báu.  

             Mà ông ta chính là một trong số đó.  

             “Từ từ xem”.  

             Triệu Bân cười he he rồi lại nhắm mắt lại.  

             Cơ thể hắn giống như một cái động không đáy, ra sức hấp thụ tinh hoa.  

             Thế là ba bốn ngày đã trôi qua.  

             Đến ngày thứ sáu mới thấy có một bóng người đến Thiên Trì.  

 

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK