“Uống rượu hàn huyên thôi mà, không cần căng thẳng vậy đâu”. Ân Minh cười nham hiểm.
“Cẩn thận vẫn hơn”. Triệu Bân tùy tiện trả lời rồi tiếp tục nhìn quanh.
Hắn vừa quan sát vừa hỏi: “Nghe nói ngươi có đèn Trường Minh à?”
“Không nhắc đến đèn Trường Minh thì ngươi chịu đến sao?”, Ân Minh cười châm biếm.
Nói thật, hắn ta cũng không biết đèn Trường Minh là thứ gì, chỉ biết đó là món đồ mà Triệu Bân đang tìm mà thôi.
Nhưng không ngờ nhắc đến đèn Trường Minh thì Triệu Bân lại đến thật.
“Vậy ngươi có hay không?”, Triệu Bân mỉm cười nhìn Ân Minh.
“Có hay không thì phải xem Triệu huynh đây có nể mặt hay không nữa?”, Ân Minh phất nhẹ chiếc quạt xếp.
“Cả Đại Hạ đều biết ta họ Cơ, tên Cơ Ngân, ta không dám nhận tiếng Triệu huynh của ngươi đâu!”. Triệu Bân kéo ghế, ngồi xuống rồi lấy thau ăn cơm ra, có người mời cơm thì đương nhiên hắn sẽ không khách sáo.
“Chỉ hai chúng ta thôi, cần gì diễn nữa chứ”. Ân Minh cười nham hiểm, nói: “Ngươi lừa được người đời nhưng không lừa được ta đâu. Ta thật sự khâm phục sự gan dạ của Triệu huynh, dám lẻn vào Thiên Tông lại còn dám xông vào Hình Tháp”.
“Có thể ăn bậy nhưng không thể nói bừa được đâu”. Triệu Bân đã động đũa và bắt đầu ăn. Lúc ăn hắn cũng chịu yên phận mà còn nói: “Chẳng phải ta chỉ thắng ngươi có một lần à, ngươi cũng không cần phải bám riết lấy ta mãi vậy chứ? Nếu muốn đánh nhau thì có thể hẹn đánh thêm trận nữa, chứ cứ nghĩ đến việc gán tội danh cho ta thì mất phong độ lắm”.
“Triệu huynh, nếu nói chuyện kiểu đó thì không thú vị nữa rồi”. Ân Minh mỉm cười và nói.
“Nếu ta là Triệu Bân thì sẽ bị sét đánh!”, Triệu Bân nói rất mạnh miệng.
Ầm!
Sấm sét cứ hay nổi lên vào những lúc như thế khiến người ta không kịp trở tay.
Triệu Bân liếc lên trời.
Ông trời cũng rảnh thật, cứ thích phối hợp với hắn.
Nếu lần nào cũng linh nghiệm như thế thì chắc hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên rồi.
“Đến ông trời cũng không nhìn được mà còn không chịu thừa nhận à?”, Ân Minh mỉm cười, nhìn Triệu Bân.
“Hâm à, Triệu Bân ở đâu ra?”. Triệu Bân ngậm một miệng cơm rồi nói tiếp: “Tối đó, có lẽ kẻ xông vào Hình Tháp là người của phủ Đại Tế Ti. Có thể cầm lệnh bài, cướp Phù Dung, rồi giấu đi Triệu Bân, vậy mà còn tự ăn cướp tự la làng, chiêu này của các ngươi cao tay thật”.
“Ngươi…”
“Phủ Đại Tế Ti chơi trò dương đông kích tây nhưng chỉ có thể lừa được Tử Y Hầu thôi, không thể lừa được ta”. Triệu Bân nói liên tục, lập luận đâu ra đó: “Ta thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc Triệu Bân đã cho nhà các ngươi bao nhiêu tiền và bảo bối mà lại khiến các ngươi chịu đối đầu với Tử Y Hầu, còn không tiếc giá nào để dựng lên một màn kịch lớn, nếu không phải nhờ Thánh tử ta lanh trí thì suýt chút tin rồi”.
Hắn nói với vẻ hùng hồn và khảng khái.