A...
Sau một ngày một đêm bị chôn vùi, tiếng hét thảm thiết lại vang lên khắp Ma vực.
Thân Dung chết.
Ma Khôi bị diệt.
Nhưng Ma Thần vẫn không ngừng giết chóc.
Quan sát kỹ có thể thấy cả một đám đông bị hắn đuổi theo giết chết. Chúng chạy thục mạng, không ai dám ngoái đầu nhìn, dù không bị đuổi kịp nhưng mấy âm thanh thê lương vẫn vang lên, chúng đều bị việc thảm sát dọa rồi.
Chết, không đáng sợ!
Kinh khủng hơn chính là quá trình chờ đợi nó đến!
Vì chúng không biết là đến khi nào mình mới mất mạng.
“Mau lên!”
Đám người trung lập đều là những thính giả trung thành.
Triệu Bân đuổi theo một đường, họ vẫn bám sát không hề bỏ lỡ.
Cũng như trước đó, hễ là chỗ Triệu Bân tàn sát thì thây người ngổn ngang.
“Đền mạng cho cô ấy!”
Vẫn là tiếng quát khàn giọng, là âm thanh phát ra từ linh hồn.
Triệu Bân như một ma đầu, một ma đầu đang nổi cơn điên loạn.
Nhưng ma cũng không phải là kẻ vô tình.
Hắn cũng có máu có thịt, có tình và rơi nước mắt.
Lệ máu che mờ mắt hắn nhưng không thể che hết sát khí bên trong.
Hắn muốn dùng máu kẻ thù để bái tế linh hồn Sở Vô Sương ở trên trời.
Ầm!
Tiếng hét của hắn như đã làm cảm động trời xanh.
Bầu trời quang đãng bỗng có mây đen giăng kín, sấm sét vang rền.
Mưa rồi! Lúc này mà trời lại mưa!
Ma vực đã không mưa mấy ngàn năm mà lúc này lại đổ mưa to.
Bùm!
Triệu Bân giậm chân một cái, lao thẳng lên không, kiếm chĩa lên trời.
Chỉ trong tích tắc, hàng tỷ lôi điện tụ lại, vây hãm Long Uyên, cũng là vây nhốt cơ thể Triệu Bân.
Khi ấy, những kẻ trung lập đều ngửa đầu.
Ánh mắt tất cả hoảng hốt, họ không thể phân biệt được Cơ Ngân là người thế nào nữa rồi. Rốt cuộc hắn là một ma đầu hay một vị thần, lúc này đây, quanh hắn có sấm sét tụ lại, hào quang vạn trượng, Triệu Bân rất giống một vị thần – một vị thần nhuốm đầy máu.
Giết!
Triệu Bân giơ cao kiếm, rơi thẳng xuống, chĩa về phía đại địa xa xăm tối tăm.
Hắn vừa dứt lời, sét đã bổ xuống, đánh về phía đám kẻ thù đang bỏ chạy kia.
Cả một vùng lại loang lổ máu tươi.
Lôi điện không phải thiên kiếp nhưng có chứa đựng uy nghiêm của thiên kiếp. Mỗi một tia sét đều mang theo sức mạnh hủy diệt, độ chính xác không quá cao nhưng cũng mang theo uy thế tấn công chẳng kém bao nhiêu. Chỉ cần là ở trong nơi này thì đều bị trúng đòn vì Triệu Bân kéo theo rất nhiều lôi điện.
Nhiều thế thì phải có một, hai cái bổ trúng. Hễ là người bị đánh trúng thì đều máu thịt tứ tung.
Người thực lực yếu là bị đánh chết ngay tại chỗ.
Từng tên yêu nghiệt bị sét bổ thành làn sương máu.
Phụt! Phụt!
Những người trung lập hoảng sợ, cho rằng lại có thêm một thiên kiếp không gì bì nổi nữa.
“Tha mạng!”
“Xin tha cho ta!”
Nhân tính là vậy, không tới lúc sống chết hấp hối thì sẽ không khẩn khoản gào khóc... ra sự hèn mọn và sợ hãi ẩn giấy trong nội tâm.
Giống như đám kẻ thù lúc này, trước đó còn đòi đánh đòi giết.
Giờ chúng đã không còn ý nghĩ kia nữa, chỉ mong có thể sống sót, cầu xin Cơ Ngân tha mạng cho mình.
“Nếu đoán trước được thì lúc trước cần gì làm vậy!”
Một người trung lập thở dài, đã không chết không ngừng rồi, Cơ Ngân có thể tha cho mấy người sao?
Đúng vậy, Triệu Bân sẽ không tha.
Sấm sét đầy trời chính là sự trừng phạt của hắn. Mỗi một tia đều mang theo sức mạnh hủy diệt, một một tia đều chứa đầy sát ý, Sở Vô Sương đã chết đi cần máu của chúng bái tế tiễn đưa.
Lôi điện tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Cảnh giới cực hạn kéo dài một ngày một đêm cũng tiêu tan theo.
Triệu Bân cũng không chịu thua kém, giết đám kẻ thù tới máu chảy thành sông.
Nhưng trận chiến trong tối cũng không quá lạc quan.
Nguyền rủa bị phản kháng lại ngóc đầu, thậm chí còn ảnh hưởng tới Triệu Bân.
Ọc...
Chưa đợi rơi xuống đất, một cánh tay của Triệu Bân đã nổ tan thành màn sương máu.
Không chỉ thế...
Trên thân thể xuất hiện thêm vài vết nứt rỉ máu quỷ dị, dù dùng năng lực tái sinh cũng không thể làm chúng khép lại.
Còn cánh tay cũng không thể mọc ra lại.
Vùng đất tăm tối lầy lội, thân hình Triệu Bân cũng thất tha thất thểu mà đi tới trước, không ngừng ho ra máu.
“Cấm thuật tan rồi à?”
“Bị thương thảm như vậy chắc là bị phản phệ!”
Người trung lập bên ngoài thấy vậy thì suy đoán.
Những kẻ thù còn sống thấy vậy thì lại vô thức ngừng bước chân.
Chúng liếc nhau, sợ hãi trong mắt biến thành hung ác.
“Giết!”
Một tiếng thét lên, chúng quay lại phản sát.
“Giết!”
Triệu Bân cũng gào thét, tay cầm Long Uyên, chân lảo đảo xông tới.
Chỉ trong nháy mắt, mấy người trung lập nhìn mà tâm cảnh chấn động.
Cơ Ngân Thiên Tông kiên cường hơn họ nghĩ.
Đã bị thương tới mức không ra hình người rồi mà vẫn lao lên chém giết.
Không có trạng thái mạnh nhất, khí huyết không đủ, tinh thần sa sút, hắn có thể bị diệt bất cứ khi nào.
“Nàng là chấp niệm của ngươi sao?”
Cô gái tóc xanh thầm thì.
Có lẽ cô ta cũng hiểu tâm trạng của Triệu Bân.
Có lẽ là chấp niệm về chữ “Tình” đã chống đỡ giúp người thanh niên kia. Dù toàn thân đã tan nát, máu xối ướt đẫm nhưng hắn vẫn muốn báo thù cho cho cô gái đã chết kia, không giết hết kẻ thù thì hắn sẽ không ngã xuống.
Chuyện này đúng là chuyện tên kia có thể làm.
Sự hâm mộ ngày hôm đó của Sở Vô Sương, hiện giờ cô gái tóc xanh cũng có.
Sở Vô Sương hâm mộ Liễu Tâm Như là có một người chồng quên cả sống chết vì mình.
Giờ cô gái tóc xanh hâm mộ Sở Vô Sương là có một người yêu chịu huyết chiến với cả bát hoang vì mình.
“Điên rồi!”
“Hắn thật sự mất trí rồi!”
Trong giọng nói mấy người trung lập có chút run rẩy.
Cô gái áo xanh đang chìm trong cảm xúc mềm yếu bỗng bừng tỉnh.
Trong không gian này, ở nơi đầy mùi máu tanh, trong đám người mênh mang, Cơ Ngân thấm đẫm máu thật sự đã biến thành kẻ mất trí, hắn ra sức vung vẩy Long Uyên, nổi máu điên mà chém bổ lung tung.
Trận đại chiến đó cũng không tạo ra động tĩnh gì lớn.
Cơ Ngân bị thương thê thảm, chân nguyên như cạn kiệt sạch.
Đám kẻ thù cũng vậy, chúng bị sét đánh, thêm nữa là bị đuổi giết một đường, sức lực và tinh thần cũng khô kiệt.
Hai bên đánh nhau gần như biến thành kiểu vật lộn nguyên thủy nhất.
Dù vậy, Cơ Ngân bị cụt một tay vẫn là người nổi bật nhất.
Không ai biết tổng cộng hắn đã giết bao nhiêu người.
Cũng không ai biết Triệu Bân bị đám kẻ thù bao vây mấy lần, chỉ biết hắn như con gián đánh hoài không chết. Bị đánh một lần là giết ra một lần, đánh kiểu nào cũng không được, tới khi tâm thái của đám kẻ thù sụp đổ.
Chẳng biết lúc nào tiếng la hét mới kết thúc.
Trong rừng núi tăm tối mà lầy lội, thi thể ngổn ngang khắp nơi.
Máu tươi đổ dồn tạo thành một dòng suối nhỏ.
Sương mù màu đen cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Cơ Ngân cũng ngã xuống.
Thật lâu, không có một ai nói gì.
Cũng rất lâu, cô gái tóc xanh mới nhấc chân.
Cô ta đi được một, hai bước là ngừng lại. Cô ta dừng chân vì trong núi rừng đỏ thẫm có một bóng người đỏ tươi đang loạng choạng bò lên, cầm theo thanh kiếm nhỏ giọt toàn là máu, lảo đảo đi tới một hướng.
Đó là Triệu Bân.