Nghe thôi là đã biết đến khả năng của đan giả chết rồi.
Nhưng ai lại rảnh hơi mà muốn uống loại thuốc này chứ?
Bên trên cũng nói là chết lâm sàng nửa tháng, nếu không để ý đánh thức thì chả phải chết luôn à. Không biết người nào quá sáng tạo mà chế ra loại đan dược này. Họ vô cùng hoài nghi là kẻ luyện ra loại được này cũng chưa đích thân dùng thử đâu, nếu chính mình còn không thử thì ai mà dám uống chứ.
“Ba trăm vạn, bắt đầu đấu giá!”
Túy Lão khép hộp ngọc lại.
Không khí lại trở nên vô cùng lúng túng, lời đã công bố mà chẳng ai cạnh tranh gọi giá.
“Đây là đan bốn vân đó!”, Túy Lão vuốt râu nhắc nhở.
“Lỡ đâu uống vào chết thật thì sao!”, người bên dưới cũng đáp lại, câu này rất bình thường.
“Đảm bảo chất lượng!”
“Chúng ta không tin!”
“Lão phu dùng nhân cách bảo đảm được chưa!”
“Bọn ta không tin!”
Mấy câu này thú vị à nha.
Dù Túy Lão nói gì thì khách hàng vẫn không tin, thậm chí khiến Túy Lão muốn thử luôn ngay tại chỗ cho họ xem.
Đương nhiên là cũng có người động lòng.
Ví như mấy luyện đan sư có mặt ở đây, hai mắt phóng ra tia sáng lập lòe.
Luyện đan sư mà, tất nhiên thích đan dược nhất rồi.
Nhưng tác dụng của đan giả chết này quá ư là dị.
So với nó, thứ họ muốn hơn chính là phương pháp luyện đan. Đấu Giá Các đã có loại đan dược này thì hiển nhiên họ cũng đã có cách sở hữu phương thuốc của nó, đợi khi đấu giá kết thúc là có thể đi tìm bên Đấu Giá Các để giao lưu một chút.
Còn về đan giả chết, xem rồi tính!
“Ba trăm mười vạn!”
Lúc mọi người đang do dự, một giọng nói vang lên.
Triệu Bân ra tay.
Người tham dự đều ngoái đầu nhìn lại. Tên nhóc mua quạt xếp này yên lặng nãy giờ, đúng là kẻ dị hợm, muốn toàn thứ kỳ quái, lúc trước là một cây quạt rách, giờ là một viên đan giả chết.
“Bốn trăm vạn!”
Có người gọi giá theo, âm thanh truyền xuống từ tầng ba.
Mọi người lại ngửa đầu nhìn, là phòng bao của Cát gia.
Đúng vậy, người gọi giá lại là Cát Dương.
Sau chiếc quạt xếp, tên này cũng đã yên tĩnh hồi lâu, khi hắn ta đang thoải mái chợp mắt thì lại nghe thấy tiếng Triệu Bân chen vào đấu giá,
“Năm trăm vạn!”
“Tám trăm!”
“Một ngàn vạn!”
Khi mọi người đang chấn động thì giá cả được kéo lên ngày càng cao.
Toàn trường đều ngồi thẳng lưng, ai cũng có hứng thú.
Lại là hai tên này!
Hai người này lại “chơi” nhau rồi.
“Hai ngàn vạn!”, Cát Dương cười mỉa.
Sau đó tên này còn liếc Triệu Bân đầy khiêu khích.
Triệu Bân vẫn bình tĩnh như cũ, điều này nằm trong dự đoán của hắn, Cát Dương không phải đang nhắm vào hắn sao?
“Ngươi không phải luyện đan sư, muốn đan giả chết làm gì!”, Nhan Như Ngọc nhỏ giọng nói.
“Cho heo ăn!”, Triệu Bân vẫn tiếp lời, vừa há miệng là thốt ra câu này.
Nữ soái bên cạnh không khỏi trừng hắn, ngọn lửa bốc lên trong mắt.
Nếu cô ta không nghe nhầm thì “con heo” trong lời của tên này là chỉ cô ta.
Triệu Bân gượng cười một cái, nếu hắn nói là không phải thì chắc nữ soái cũng không tin.
“Sao, hết tiền rồi à?”