Ngay hôm đó.
Bên ngoài phủ đệ Diệp gia xuất hiện những bóng người lướt qua như bóng ma.
Đều là người của Hầu gia đến thám thính, theo dõi Diệp gia.
Tất nhiên, cũng nhìn chằm chằm cảnh giới Thái Hư bí ẩn kia.
“Đó là sư phụ của Diệp Lan thật ư?”
“Đại trưởng lão đã nói thế thì không thể là giả được”.
“Thật sự không biết Diệp gia chó táp phải ruồi kiểu gì nữa”.
Đám thám tử này cũng thú vị, đi bên ngoài vẫn không quên nói chuyện phiếm.
Cảnh giới Thái Hư không phải là vị tiên bình thường, muốn thâu tóm Diệp gia sẽ rất khó.
Màn đêm.
Lặng lẽ buông xuống.
Triệu Bân vẫn còn lẳng lặng nằm trong lòng Diệp Lan.
Diệp Lan không dám đụng vào, sợ quấy nhiễu mộng đẹp của ân nhân.
Đêm dài tĩnh lặng, cô ta mới cẩn thận dịch chuyển tay mình, nhẹ nhàng đẩy mái tóc dài của Triệu Bân, lần đầu tiên quan sát thanh niên này một cách nghiêm túc, chẳng hiểu tại sao khi nhìn mặt ân nhân cô ta lại có cảm giác rất quen. Dường như được giấu ở một nơi nào đó sâu trong kí ức cô ta, khiến cô ta có cảm giác đau.
“Long Phi”.
Triệu Bân nói mớ, giọng hắn khàn khàn, khóe mắt có giọt lệ rơi xuống.
Diệp Lan chậm rãi thu tay lại, hắn đang gọi tên một nữ tử khác.
Tiên Nhân chỉ mới trăm tuổi này cất giấu rất nhiều chuyện xưa
Đêm đã khuya.
Triệu Bân mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say.
Giấc ngủ này hết sức sâu, đến tận lúc này đầu hắn vẫn còn choáng váng.
“Tại sao phải tốt với Diệp gia của ta như thế”, Diệp Lan nhỏ giọng hỏi.
“Bởi vì… Cô rất giống với một người bạn cũ của ta”, Triệu Bân cười nói.
“Long Phi hả?”
“Cô biết ư?”
“Lúc nãy ngươi nhắc tên người đó trong lúc ngủ”.
“Đó… Là người vì ta mà chết".