Bóng đêm sâu thẳm, hắn mới ngồi xếp bằng và nhắm mắt lại.
Cũng là đêm khuya như nhau nhưng ở địa cung của Đại Tế Ti thì lại không hề yên tĩnh.
Không yên tĩnh là vì có thú gầm thét. Nói đúng hơn là tiếng gào thét của Cửu Vĩ Tiên Hồ không ngừng truyền ra từ trong người Ân Minh. Còn Ân Minh thì vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, lặng lẽ kết hợp với sức mạnh Cửu Vĩ, dù đang ngủ say nhưng hắn ta cũng không thể nào giấu được sự phấn khích trên khuôn mặt, ngoài ra còn có cả vẻ hung dữ và tàn ác.
Đại Tế Ti cũng có mặt ở đó.
Lão ta cũng rất chăm chú, không ngừng truyền chân nguyên, giúp Ân Minh kết hợp với sức mạnh Cửu Vĩ. Đấy là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, lão ta sẽ làm chuyên nghiệp hơn Hồng Uyên, vì con Cửu Vĩ Tiên Hồ đáng sợ này mà không biết lão ta đã phải tiêu tốn mất bao nhiêu năm tâm huyết.
Mỗi lĩnh vực đều có thế mạnh riêng.
Nói đến bàng môn tà đạo thì Hồng Uyên còn kém lão ta rất xa.
“Tối đó nên để cho Cửu Vĩ làm Hồng Uyên và Hồng Tước kiệt sức chết cho rồi”. Kim Sơn lão quỷ chậm rãi nói.
“Rồi sao nữa?”, Đại Tế Ti lạnh lùng nói.
“Đánh đổ Hoàng tộc ngay lập tức”.
“Đánh đổ Hoàng tộc thì đã sao? Ngươi cho rằng ba người Quỷ Minh là vật trang trí à?”
“Vậy thì cho ba người Quỷ Minh cũng chết luôn”.
“Đầu óc ngươi có vấn đề à?”, Đại Tế Ti liếc Kim Sơn một cái rồi nói tiếp: “Cảnh giới Thiên Võ của Đại Hạ đều chết hết, nếu tám vương triều lớn bắt tay nhau tấn công thì ngươi đứng ra chống đỡ à?”
Lão tổ Kim Sơn tằng hắng, cứng họng, không biết nói gì.
Là do lão ta không nhìn xa, không nghĩ được nhiều như thế.
“Không vội, thứ ta có là thời gian”.
Đại Tế Ti cười nguy hiểm, ánh mắt thoáng vẻ gian tà.
Gào.
Cửu Vĩ lại gào lên, kéo lão ta về lại với cảm xúc thực tại.
Lão ta lại giơ tay lên, rót một bình linh dịch vào người Ân Minh, Cửu Vĩ đang xao động lập tức im lặng, hơn nữa còn có chút mệt mỏi rã rời, dần chìm vào giấc ngủ, biểu cảm của hồ ly còn bạo ngược hơn cả Ân Minh.
Sáng sớm, Triệu Bân mệt mỏi ra khỏi phòng.
Hắn luyện cả đêm mà cũng không thể làm dao động cấm chế và ấn ký của tiên võng.
Sau bữa cơm, hắn đến đỉnh Ngọc Linh.
Trên đỉnh Ngọc Linh lại có thêm rất nhiều hộ vệ.
Triệu Bân không hề thấy bất ngờ về chuyện này. Mấy ngày nay đã có rất nhiều tay chân của ba người Quỷ Minh vào trong Thiên Tông, còn cả thám tử của nước khác nữa, ai cũng có mục đích riêng, vật chủ của Cửu Vĩ không thể nào gặp sự cố nữa.
Hắn thăm Long Phi xong thì mới đến lôi trì.
Mấy ngày sau đó, Thiên Tông vô cùng yên tĩnh.
Đương nhiên, “yên tĩnh” ở đây là đang chỉ các đệ tử nội môn, mấy tên thích kiếm chuyện đều đã ngoan ngoãn rồi.
Còn về phần các trưởng lão, nội bộ đang âm thầm dậy sóng, quá nhiều trưởng lão mới đến, đương nhiên không ai chịu an phận.
Dương Huyền Tông rất đau đầu.
Hoàng tộc suy sút, dù có giận thì cũng phải cố nhịn.
Tối nay, ánh trăng trong vắt, sao trải đầy trời.
Trong lôi trì, Triệu Bân tĩnh tâm ngồi thiền, hấp thụ tinh túy của lôi trì.
Nhờ có lôi trì mà uy lực của thiên lôi đã mạnh lên không ít.
Chỉ là không biết, Long Phi lấy bản nguyên của lôi ở đâu ra để tạo ra lôi trì.
“Ta cũng có thể tạo ra”, Triệu Bân lẩm bẩm trong lòng.
Ở thành Thiên Thu, hắn cũng có thể dẫn ra lôi điện, kết hợp với linh dịch để tạo ra lôi trì.
Thế thì người nhà hắn đều có thể vào đó để tôi luyện cơ thể, sức chiến đấu lại có thể nâng cao thêm được một bậc.
“Vỡ rồi”.
“Lần này thì trứng của đại ca sắp vỡ thật rồi”.
Lúc Triệu Bân đang suy nghĩ, một giọng nói đột nhiên thốt lên trong đầu.
Là phân thân của hắn, phân thân ở thành Thiên Thu!
Triệu Bân không nói gì, vội vã liên kết với tầm nhìn của phân thân.
Đập vào mắt hắn là dị tượng trong hư không, hiện lên trên cả bầu trời, giữa rừng núi, cây cối, sông dài ngang dọc với ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc, một con Kỳ Lân ảo ảnh đang chạy nhảy và gầm rú.
“Kỳ Lân sắp xuất thế sao?”
Mắt Triệu Bân sáng lên, hắn vội vã nhìn sang đỉnh núi.
Nứt rồi, quả trứng Kỳ Lân màu vàng kim đó đã nứt ra rồi!
Trứng vỡ rồi nhưng hắn vẫn không nhìn rõ được vì cả đỉnh núi đều bị mây mù và lửa che khuất, dù cố hết sức nhìn thì vẫn không thể nhìn rõ được có gì bên trong, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy dị tượng Kỳ Lân.
“Nếu không thì sao lại gọi là thánh thú chứ?”
Đại trưởng lão nhà họ Ma chậc lưỡi, lão ta đang đứng đấy dụi mắt.
Những trưởng lão khác, bao gồm cả Ma Tử và Phượng Vũ cũng đều dụi mắt.
Phần lớn trong số họ đều không tin, cố gắng nhìn kỹ nhưng ai cũng bị lóa mắt, đặc biệt Ma Tử là thảm nhất, tia sáng trong đôi mắt Ma Luân tự dưng vụt tắt, đến cả khả năng nhìn bình thường cũng mất hẳn.
“Khả năng chống nhìn lén đó thật sự không tầm thường”.
Một lúc lâu sau mọi người mới mở mắt ra, ai cũng thấy đom đóm.
Có điều, những gì diễn ra rất phù hợp với thánh thú, mặc dù trứng đã vỡ nhưng bên trong vẫn còn có càn khôn khác. Phần lớn những loại thú khác đều không có khả năng che mắt này, đến cả cảnh giới Chuẩn Thiên mà cũng không nhìn thấu được thì phải biết là lợi hại đến mức nào rồi.
“Đấy là Kỳ Lân sao?”
Ngân Sơn lão quỷ vẫn còn đang bị treo trên cây ngây mặt ra.
Lão ta cũng đã tỉnh lại được mấy ngày rồi, những gì lão ta nghe thấy và nhìn thấy đã vượt xa những gì mà đầu óc có thể nghĩ đến. Trời mới biết trong núi Bất Tử còn có một tiên thành, trong thành có người nhà họ Ma cũng có người nhà họ Triệu, mẹ nó, hèn gì bên ngoài không tìm được họ, không ngờ là trốn ở đây, lão ta muốn phá được huyền cơ ở đây cũng rất khó.
Điều làm lão ta kinh ngạc nhất là Kỳ Lân.
Thần thú đấy, không ngờ ở đây lại có một thần thú!
Soạt.
Bên này, Triệu Bân đã ra khỏi lôi trì và xuống núi Ngọc Linh.
Không lâu nữa Kỳ Lân sẽ xuất thế, hắn phải đến thành Thiên Thu, phải chứng kiến tận mắt.
“Sau này phải nhờ ngươi phô trương thanh thế đấy”.
Triệu Ba thầm cười hehe, hắn đã liên tưởng đi rất xa.
Thử nghĩ xem, trên trời có đại bàng cánh vàng, dưới đất có thánh thú Kỳ Lân, vậy thì sẽ uy phong đến mức nào chứ?
Dưới ánh sao, Triệu Bân lén ra khỏi Thiên Tông.
Để tránh bị người xấu theo dấu, hắn đi nửa đường thì vào Đế Đô, hơn nữa còn cải trang, trò cải trang của hắn chính là dán bùa che mắt khắp người để che giấu khí tức, sau đó hắn còn bôi đen khuôn mặt nhỏ của mình nữa.
Nhưng, dù cho có thay đổi thế nào thì vóc dáng vẫn không sao cao lên được.
“Có nghe nói Tinh Hồn cũng đã bị Cơ Ngân đánh bại rồi không?”
“Giờ ngươi mới biết à?”
“Nửa đời qua của hắn có thể nói đã là truyền kỳ”.
Dưới ánh trăng, Đế Đô vô cùng nhộn nhịp, mấy chỗ tập trung đông người như quán trà, quán rượu là náo nhiệt nhất, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy cái tên Cơ Ngân, giọng điệu gì cũng có, có người xuýt xoa, chậc lưỡi, có người than thở, chê cười, mỗi lần bàn luận thì lại lôi mấy kỳ tích của Cơ Ngân ra kể hết lại một lượt.
Nghe xong thì thấy đúng thật là truyền kỳ.
Đáng tiếc là, Cơ Ngân vốn dĩ có thể vật chủ của Cửu Vĩ nhưng lại bị Cửu Vĩ phát tác.
Một hạt giống tốt như thế mà lại hỏng giữa chừng.
Triệu Bân không quan tâm, len lỏi qua đám đông, đi về phía lầu xanh.
“Đây là con cái nhà ai thế này?”