Thấy vậy, lão đạo Hoa Hoa lập tức mất hết hứng thú. Lão tử không có lưu lượng sao? Đừng dùng đồ 2G nữa, có giỏi thì khoe đồ 4G ra đây.
Sau lưng lão ta, Triệu Bân tỏ ra lúng túng.
Ở phàm giới, tranh vẽ nóng bỏng rất được ưa chuộng, thậm chí hữu dụng hơn ngân lượng nhiều.
Tiên giới này cao quý quá, người ở đây dường như thích những thứ thanh tao thoát tục hơn.
Ôi!
Triệu công tử thở dài, lầm bầm ra khỏi cửa tiệm.
Hắn không hề rảnh rỗi mà giống như một du khách, đi dạo khắp các cửa tiệm từ Nam sang Bắc, chỉ cần có cửa hàng thì không có chỗ nào là hắn không vào. Hắn không mua đồ, bởi dù muốn mua cũng không có tiền, chủ yếu là hỏi thăm về đèn Trường Minh và Đại La Tiên Tông, tiện thể càn quét luôn bức tường nhiệm vụ của các cửa hàng lớn.
Muốn kiếm tiền, chẳng phải nên chăm chỉ chút sao!
Khi màn đêm ập xuống, hắn mới quay lại đường lớn, gương mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối. Hắn không nghe ngóng được tung tích của đèn Trường Minh, cũng không ai nghe nói tới Đại La Tiên Tông, nhưng hắn nhét đầy một bao tải các thẻ bài bằng ngọc ghi nhiệm vụ của các cửa hàng.
Tiên giới rộng lớn như vậy.
Tìm kiếm cũng tốn sức lắm.
“Ngươi qua đây cho ta!”
Có lẽ vì suy nghĩ quá chăm chú nên Triệu Bân nghiễm nhiên không phát giác ra bên cạnh mình có thêm một người nữa, không đợi hắn phân bua gì thêm đã lôi hắn đi. Nhìn kỹ lại, hóa ra là Khương Ngữ Linh, động tác của cô ta quá thô lỗ, suýt chút nữa đã làm hắn bay lên.
“Lại chui lỗ chó ra ngoài đấy à?”, Triệu Bân gắng gượng đứng vững.
“Nói linh tinh, tỷ tỷ đưa ta ra ngoài đấy”.
Khương Ngữ Linh nói rồi còn len lén chỉ tay về một chỗ cách đó không xa.
Triệu Bân nhìn theo hướng chỉ của cô ta, thấy Khương Ngữ Nhu và một thanh niên mặc áo tím bên cạnh cô ta.
Hai người này đang hàn huyên cùng một lão bối, chắc hẳn nửa đêm chạy ra ngoài đi dạo vô tình bắt gặp. Nhìn thần thái khiêm tốn và biểu cảm không dám thất lễ của hai người này là đủ biết lão bối kia không đơn giản, theo Triệu Bân nghĩ, chí ít cũng phải đạt đỉnh cảnh giới Động Hư, khí tức ẩn dật của người đó không thể nào sai được.
“Rất tốt”, Triệu Bân nhấc chân định rời đi.
“Ngươi cuống quýt cái gì, ta đưa ngươi tới nơi này hay lắm”, Khương Ngữ Linh cũng không cần biết Triệu công tử có bằng lòng hay không đã lôi hắn đi cùng, động tác vừa nhanh nhẹn vừa thậm thà thậm thụt, chỉ sợ Khương Ngữ Nhu cách đó không xa phát hiện ra.
“Đi đâu thế?”
“Đào Hoa Viên”.