Đêm đã về khuya.
Diệp Lan lơ đãng chìm vào giấc ngủ.
Triệu Bân tạo ra từng tầng mây dẫn lên cao, hắn đi từng bước lên mái hiên, một mình ngồi đó ngẩn người, khi thì ngước lên nhìn ánh trăng, dường như đang nhìn Nguyệt Thần.
Nếu Tú Nhi có ở đây, chắc sẽ giải thích được câu hỏi của hắn.
Có lẽ do ánh trăng quá mộng ảo, hắn cũng nằm đó ngủ.
“Triệu Bân”.
Diệp Lan nói mớ trong giấc mơ, lại không có ai nghe thấy.
Có lẽ âm thanh Tỉnh Thế vẫn có tác dụng, lại không thể phá giải kí ức kiếp trước.
Rầm!
Sắc trời vừa sáng thì đã nghe thấy tiếng nổ mạnh trong Diệp gia.
Đó là âm thanh truyền đến từ thế giới nhỏ, bên trong đó đang diễn biến dị tượng.
Đó là dị tượng thăng cấp.
Gia chủ Diệp gia lại nghịch thiên đột phá.
“Hay”.
Diệp Thương thấy thế thì hào hứng cười to.
Người Diệp gia cũng hoan hô chúc mừng, từ đầu đến cuối chỉ có vài ngày, lão tổ đã khôi phục tu vi, gia chủ sóng sau đè sóng trước, lại đột phá bình cảnh, tính ra thì Diệp gia đã có hai cảnh giới Thái Hư, nếu tính thêm sư phụ của Thánh Nữ, thì là ba người, họ đã không còn sợ Hầu thị nữa rồi.
Đừng vội.
Vẫn còn nữa mà.
Sau Diệp Phomg, người Diệp gia lại liên tục đột phá.
Tu luyện Tẩy Phách Dịch Hồn Kinh khiến tư chất của họ tăng lên đáng kể, rất nhiều người thăng cấp lên cảnh giới Động Hư, cũng có nửa người bước nửa chân sang Thái Hư, đội hình đó đủ để Diệp gia đứng vững gót chân rồi.
Diệp gia vẫn chưa quyết định mở phủ ra.
Trải qua khói lửa chiến tranh, họ vẫn cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi lại sức.
Tất nhiên, nếu có người cứng đầu đòi đấu võ, tộc Diệp thị cũng không ngại hay ngán ai.
Teng…!
Tiếng đàn trong sân nhỏ vẫn kéo dài suốt mấy ngày không ngơi nghỉ.
Bình thường, người Diệp gia đi ngang qua, nhất là lớp trẻ, đều nghỉ chân ở xa xa bên ngoài, tĩnh tâm nghe, thậm chí, có người còn dứt khoát khoanh chân ngồi xuống vừa nghe đàn vừa tu luyện, khúc nhạc này rất kỳ dị, nghe thấy nó tâm cảnh sẽ trở nên sáng hơn, có thể sánh ngang hoặc hơn cả Tỉnh Tâm Chú.
Trong sân.
Cảnh tượng hết sức hữu tình.
Triệu Bân đánh đàn, Diệp Lan múa kiếm.