Triệu Bân không nói gì, dùng tiên lực đốt cháy tim đèn của bảo liên đăng, ngọn lửa màu vàng kim bùng lên trên, sáng chói lóa, đến cả cảnh giới Địa Tạng như Nhan Như Ngọc mà cũng bị lóa mắt.
“Tiên lực sao?”. Ánh mắt cô ta lộ vẻ kinh ngạc.
Cô ta không thể nào nhìn nhầm được, không ngờ thứ mà Cơ Ngân dùng lại là tiên lực.
Lại một lần nữa, thánh tử Thiên Tông đã làm cô ta phải kinh ngạc, tiên lực kỳ diệu đến mức nào, đến cảnh giới Thiên Võ cũng chưa chắc có được nhưng tên tiểu bối cảnh giới Địa Tạng này lại có thể tôi luyện ra tiên lực, không biết tên nhóc này còn che giấu bao nhiêu bí mật nữa.
Ù, ù!
Bảo liên đăng rùng lên, tỏa ánh sáng ra xung quanh.
Ngọn lửa trong đèn còn sáng hơn cả sao, không ngờ có thể xua tan mọi mây mù.
“Quả nhiên có tác dụng!”, mắt Triệu Bân sáng lên.
Từ khi có được chiếc bảo liên đăng này đến nay, hắn vẫn chưa biết được tác dụng của nó.
Giờ dùng để soi đường thì rất hiệu quả.
Nhan Như Ngọc tò mò. Hay cho một chiếc đèn kỳ lạ, ngọn lửa hình hoa sen mơ hồ sáng đến mức làm cô ta phải thẫn thờ, thật không hổ là đồ của tiên gia, vật mang sức mạnh của thần tiên, hai thứ kết hợp với nhau thật sự rất vi diệu.
“Đồ tốt!”, Thương Khung lẩm bẩm.
Nói thật, ông ta cũng không biết năng lực của bảo liên đăng.
Nhưng lần này có thể thấy được là nó thật sự có khả năng soi đường, không bị mê tung trận làm ảnh hưởng.
“Mở đường”,
Triệu Bân hét lên lạnh lùng một tiếng, bảo liên đăng lơ lửng trong lòng bàn tay, hắn dùng tiên lực tác động khiến ngọn lửa cháy mạnh hơn, tỏa thành một vùng sáng màu vàng, xé toạc màn sương, mở ra một con đường ánh sáng.
Ngoài ra, hắn còn đưa một tia thần hồn vào trong bảo liên đăng và dùng ngọn đèn làm vật trung gian để cảm nhận, đương nhiên sẽ không bị mê tung trận ảnh hưởng, có thể lan tỏa khắp bốn phía và dễ dàng tìm người hơn.
“Ngươi lấy đâu ra tiên lực thế?”, Nhan Như Ngọc tò mò hỏi.
“Nhặt được!”, Triệu Bân nói với vẻ rất nghiêm túc.
Nhan Như Ngọc không tin, hình như tên này chưa bao giờ nói lời thật lòng.
Nhưng Thương Khung lại hiểu rất rõ, nếu như nói nhặt được thì có vẻ cũng chẳng sai.
Triệu Bân không nói thêm gì, đi thẳng tới một hướng để tìm kiếm với ngọn bảo liên đăng lơ lửng trên tay. Mặc dù đã có thể dùng năng lực cảm nhận nhưng hắn vẫn không thể thắng nỗi mây mù dày đặc, có lẽ vì cách chiến thuyền của Bạch gia quá xa nên đã vượt ngoài phạm vi cảm nhận.
Nhưng cũng không sao cả.
Sớm muộn gì cũng sẽ tìm được!
Nhan Như Ngọc đi theo suốt dọc đường, càng lúc càng tò mò về mấy chiêu trò của tên này, người ta đồn không ai có thể sống sót khi đã vào cấm địa nhưng Cơ Ngân lại sống sót trở ra, người ta đồn biển sương mù không có lối đi, vậy mà Cơ Ngân lại có liên hỏa mở đường.