Cũng phải nhờ đến Ma hậu thi triển bí pháp, dùng thanh tâm chú với hắn…
Bình tĩnh lại rồi!
Cuối cùng Triệu Bân cũng bình tĩnh lại nhưng miệng vẫn không ngừng việc nói mớ.
Không ai biết hắn đã đi đâu, cũng chẳng ai rõ hắn đã trải qua những gì, chỉ biết thanh niên này đang rất nhớ cha đến nỗi không quên gọi từng tiếng trong cơn mơ.
“Đừng làm phiền hắn!”, Ma hậu khẽ nói.
Mọi người đều không dám lớn tiếng, đồng loạt lui ra.
Dưới tán cây cổ thụ chỉ còn Phù Dung và Liễu Tâm Như canh giữ.
Triệu Bân ngủ một giấc này tận ba ngày.
Vào ngày thứ ba, hầu như hắn liên tục rơi lệ
Cũng trong ngày hôm đó, hắn gần như khàn giọng vì gào thét trong giấc mộng.
Ngày thứ tư.
Hắn mới tỉnh lại từ trong cơn mê mang.
Hắn chỉ có thể gượng ép bản thân nở nụ cười khi đối diện với ánh mắt lo lắng của mẹ và vợ, một mình lên đỉnh núi, đi đến trước chiếc giường băng ngọc, hắn ôm lấy thi thể của cha mình, khóc nấc lên, là do hắn quá vô dụng.
Vẫn không ai quấy rầy hắn.
Dù là Phù Dung, bà ấy cũng không dám bước đến.
Tiếng nghẹn ngào liên tục kéo dài trong nhiều ngày.
Triệu Bân ngồi đó như một bức tượng điêu khắc, không hề động đậy.
Hiện thực khắc nghiệt như thế đấy, khi con người bất lực, gặp phải người muốn cứu nhất, dù đã liều hết mọi thứ nhưng vẫn chỉ như muối bỏ biển, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn linh hồn của cha mình bị kéo vào bóng tối.
Sự bình tĩnh của hắn không phải là bình tĩnh của thế giới bình thường.
Thủy triều vẫn lên xuống âm thầm ở thế gian.
Lúc tu vi của mọi người tiến lên thì lại có một người đang thụt lùi.
Là Lạc Hà!
Tu vi của cô ta chẳng những không tăng lên mà ngược lại còn giảm sút.
Huyết mạch của cô ta đang xói mòn.
Căn nguyên của cô ta đang tan rã.
Cô ta hiện tại cực kỳ giống ngụy bí giả.
“Sao lại như vậy?”
Cô ta lẩm bẩm, trong lòng cực kỳ khó hiểu.
Thật sự là do nghiệp chướng quá nặng nên có báo ứng tới rồi sao?