Tử Y Hầu là ai chứ? Thống soái hoàng ảnh vệ, sư đệ của Hồng Tước Đại Hạ, nhân vật tầm cỡ lão tổ. Dương Huyền Tông gặp lão cũng phải gọi một tiếng sư tổ, thân phận cao quý tới cỡ nào! Bây giờ vì một Cơ Ngân, chưởng giáo Thiên Tông dám đối đầu với Tử Y Hầu, đến cả tiên trận của Thiên Tông cũng phải mời ra.
Thế nhưng, ông ta không hề quá lời, ông ta có bản lĩnh này.
Đại trận Tru Sát xuất hiện, trừ phi có cảnh giới Thiên Võ, bằng không ai xông tới cũng chết.
Trong đó cũng bao gồm cả Tử Y Hầu.
Cơ Ngân nên cảm thấy vinh hạnh.
Vì hắn, Dương Huyền Tông gán cả tính mạng của mình vào đó!
Phải biết rằng, chọc vào Tử Y Hầu, không ai có kết cục tốt đẹp, cho dù là chưởng giáo của Thiên Tông.
Tử Y Hầu run lên, nhưng ánh mắt lạnh lùng bắn ra khắp nơi.
Bao nhiêu năm rồi, lần đầu có kẻ dám uy hiếp lão như vậy.
Đã vậy đối phương còn là phận con cháu.
Đùng! Đùng uỳnh uỳnh!
Dưới bầu trời u ám, Thiên Tông ngập trong tiếng nổ.
Chưởng giáo của Thiên Tông và thống soái của hoàng ảnh vệ nhìn nhau qua không khí, khí thế cũng đang âm thầm đối đầu, bầu không khí tại đó bỗng chốc đè nén đến cực độ. Đừng nói tới các đệ tử, đến cả trưởng lão cũng thấy hít thở khóc nhọc. Trên bầu trời không ngừng có sấm sét vang dội, khiến linh hồn của họ run rẩy, bất kỳ tia sét nào giáng xuống cũng đủ cho họ chịu đựng, những ai căn cơ yếu có thể bị đánh chết tại chỗ.
“Đủ rồi!”
Bốn vị pháp sư đồng loạt mở mắt, cuối cùng cũng thu lại trận pháp soát hồn.
Cơ Ngân có phải Triệu Bân hay không, mọi thứ đã rõ.
Nhưng nếu Dương Huyền Tông và Tử Y Hầu khai chiến thì cả Thiên Tông sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Bốn người mặt mũi đỏ bừng.
Đúng là tin nhầm tà thuật của Ân Minh, Ân Trú với Tử Y Hầu mới chạy tới đây gây chuyện.
Không tìm được Triệu Bân, nhưng suýt nữa phế đi một nhân tài.
Cũng chẳng trách Dương Huyền Tông nổi trận lôi đình.
Phải biết rằng, Cơ Ngân chính là chưởng giáo Thiên Tông đời sau đấy!
Thỏ con cáu lên còn biết cắn người, huống hồ là Dương Huyền Tông.
Nếu không chọc giận ông ta, ông ta cũng không thể lôi tiên trận Thiên Tông ra được.
“Ngươi đã chọc giận ta”.
Tử Y Hầu lãnh đạm nói, giọng điệu lạnh như băng.
“Ta không thẹn với lòng”.
Dương Huyền Tông cầm kiếm, dáng đứng uy nghiêm.
Ông ta điên rồi, điên đến mức đối đầu cùng Tử Y Hầu.
Nhưng nếu hành động này có thể cứu được Cơ Ngân thì cũng xứng đáng. Không thể soát hồn thêm được nữa, nếu còn soát nữa thì Cơ Ngân sẽ thành phế nhân. Ông ta là chưởng giáo Thiên Tông, dù thế nào cũng phải giữ lại một góc trời cho hậu bối.
“Hay lắm Dương Huyền Tông”.
Câu nói của Tử Y Hầu nồng nặc sát ý.
Dứt lời, lão quay người biến mất.
Nhưng tất cả mọi người đều biết đôi bên coi như đã kết thành thù oán rồi.
Ngày sau, e là cuộc sống của Dương Huyền Tông sẽ không dễ dàng gì.
Dù sao thì đó là nhân vật tầm cỡ lão tổ mà, là người thứ sáu có tiềm năng lên đỉnh cao Thiên Võ nhất của Đại Hạ. Nếu Tử Y Hầu tấn cấp, nếu lão phong vị Thiên Võ, vậy thì kết cục của Dương Huyền Tông… nghĩ thôi cũng đủ biết.
Soạt! Soạt!