“Báo đáp ân nhân như thế à?”
Triệu Bân ôm ngực, truyền lời sai cũng không có gì đáng sợ, nhưng hiểu lầm lan xa thì lại hơi căng.
Cả Nguyệt Linh nữa, không chịu thì thôi đi, còn dán lên.
Đến bây giờ, người gửi thư thì chẳng sao cả.
Kẻ đi đưa hộ như hắn lại nổi khắp Thiên Tông, hơn nữa trước đó hắn cũng vừa mới nổi lên xong đấy!
“Ta nhìn lầm ngươi rồi”, Tô Vũ lạnh lùng nói.
“Đó là một hiểu lầm, có người đã truyền lời sai”, Triệu Bân ho khan.
“Có người truyền lời sai?”, Tô Vũ nhíu mày: “Ngươi không tự tay giao thư cho Nguyệt Linh?”
“Ta nhờ sư muội cô ta gửi".
“Ngươi… Đưa thư như thế hả?”
“Đừng vội, lát nữa ta lên đỉnh Ngọc Tâm giải thích với ngươi”.
“Thôi, ta không muốn hai chữ Cơ Ngân trên tờ giấy đó thành tên Tô Vũ của ta”.
“Ý ngươi là ta chịu tiếng oan thay ngươi á!”, bấy giờ, đầu Triệu Bân đầy vạch đen.
“Ai bảo ngươi đưa thư kiểu thế”, Tô Vũ rung đùi đắc ý.
May là truyền lời sai, nếu không người nổi tiếng khắp Thiên Tông hôm nay là hắn ta.
Bị từ chối cũng không sao cả, nhưng bị từ chối trước mặt nhiều người như thế thì mất mặt lắm.
Hắn ta điển trai thế này, vẫn phải giữ lại thể diện chứ.
“Ồ, Cơ Ngân đây mà! Làm văn hay đấy!”
Hai người đang đùa thì chẳng biết ai đã lên tiếng khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển từ bức thư kia sang, so với thư tình thì nhân vật chính là hắn không nên mặt dày mày dạn xuất hiện ở đây.
“Không tự nhìn lại xem mình là cái thá gì, sư tỷ Nguyệt Linh mà ngươi cũng dám đụng tới?”
“Không lo tu luyện, lại muốn làm cóc ăn thịt thiên nga, đúng là đi cửa sau nên chỉ đến thế là cùng”.
“Mấy thứ văn vẻ nửa vời này mà cũng dám chạy tới Thiên Tông khoe khoang”.
Tiếng mỉa mai châm chọc cứ vang lên liên tục, phần lớn đều là nam đệ tử, mỗi người đều cầm một cây quạt xếp phe phẩy, cũng rất đều, đa số đều là người quý mến Nguyệt Linh, theo đuổi lâu rồi nhưng không được, một võ tu nho nhỏ mà cũng dám chạy tới góp vui, không tìm vũng nước tiểu nhìn lại mình xem, ngươi có tư cách đó chắc?
“Nhóc à, cố gắng nhé".
Tô Vũ vỗ vai Triệu Bân, sau đó biến mất dạng.
“Cố cái đầu ngươi”.
Triệu Bân cũng nhanh chân chạy mất, còn chưa chịu đi nữa, hắn sợ sẽ bị nước miếng nhấn chìm mất.
Đám đệ tử này nhàn đến phát chán, tụ lại một chỗ là bắt đầu huyên thuyên.
Dưới bia Thanh Ngọc ngày càng trở nên đông đúc.
Tấm bia được dựng sừng sững ở đó suốt trăm năm, chẳng có người nào để mắt tới.