Mấy lão già đều vuốt râu, hành động của Nhan Như Ngọc cực kì giống như mẹ bao che cho con, mới vừa nãy còn hét lên muốn giết hắn nhưng bây giờ lại muốn bảo vệ hắn, chỉ thiếu điều hét lên một câu: mấy người đừng dọa hắn.
Kể từ đó ánh mắt của mọi người nhìn Triệu Bân cũng không giống như trước nữa. Đây là nam nhân đầu tiên mà Thánh nữ nhà bọn họ để mắt tới, bất luận nhìn như thế nào thì cũng giống như thê tử đang bảo vệ tướng công.
Nhưng đối với các trưởng lão của Ma gia thì chuyện này chẳng khác nào chuyện của bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Nhận ra mình đã thất thố, gương mặt Nhan Như Ngọc bất giác đỏ bừng lên.
Triệu Bân không quan tâm đến chuyện đó, chỉ nhanh chóng nhét một tờ giấy vào tay đại trưởng lão Ma gia.
Đại trưởng lão Ma gia thấy vậy liền nhanh chóng dẫn các trưởng lão khác rời đi.
Triệu Bân có thể đi ra thì Bạch gia tất nhiên cũng có thể đi ra, hơn nữa còn đang trên đường đi. Phía trên tờ giấy là lộ tuyến của Bạch gia, ngụ ý rất rõ ràng: hắn đang bảo mọi người phải nhanh chóng đuổi theo nhưng không cần phải hiện thân, chỉ cần âm thầm đi theo đưa bọn họ an toàn tới núi Bất Tử là tốt rồi.
Về phần Triệu Bân thì bọn họ không cần phải lo lắng.
Hắn đã có thể bước vào cấm địa mà vẫn an toàn trở ra thì biển sương mù này chẳng phải là chuyện gì lớn.
"Cứu ông nội".
Nhan Như Ngọc không trì hoãn, ngay lập tức kéo Triệu Bân rời đi.
Các trưởng lão Nhan gia nhìn nhau dò xét nhưng cũng lần lượt đi theo sau.
Mọi người đều vò đầu bứt tai, đến cuối cùng cũng không hiểu được hai người này sao có thể thoát ra.
Trên đường đi mấy lão già đều đặc biệt chú ý đến Triệu Bân, liên tục liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Nhưng nhãn giới của bọn họ không quá cao cho nên không thể nhìn ra được lai lịch của Triệu Bân, chỉ biết tên nhóc này rất không đơn giản, hoặc là nói bọn họ rất tin tưởng vào mắt nhìn người của Nhan Như Ngọc, người tầm thường thật sự không thể rơi vào được pháp nhãn của cô ta.
“Sao hai người có thể ra ngoài được?”, lão già tóc bạc cười nói.
Các trưởng lão khác cũng dựng lỗ tai lên hóng hớt, rất muốn biết câu trả lời chính xác.
“Có cao nhân ẩn thân dẫn đường”, Triệu Bân âm trầm nói.
Nhan Như Ngọc nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn hắn, không tin là hắn đang nói thật.
“Cao nhân ẩn thân sao?”, Nhan Như Ngọc không tin, mấy lão già xung quanh cũng không tin. Bọn họ trầm ngâm tự hỏi cao nhân kia rốt cuộc có nội tình cao đến đâu, chẳng lẽ lại là cường giả Thiên Võ?
Khi mọi người dừng chân thì đã đứng trước một hòn đảo nhỏ.
Đó là đảo nhỏ của Nhan gia.
Triệu Bân ước chừng hòn đảo này so với hòn đảo của Bạch gia còn lớn hơn một vòng.
Trên đảo linh lực dư thừa, mây mù lượn lờ.
Ở sâu trong núi có một tòa thành cổ rộng lớn có hình dạng giống như một con rồng uy nghiêm đang trấn thủ.